Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1313 - Chương 1313:

Chương 1313:

Tiêu Đề: Ưu Ưu! Rốt cuộc mấy ngày nay cháu sao vậy?!

Đường Thiếu Đình nhìn Ưu Ưu và nói những lời nặng nề vô tình hơn. Nhưng Ưu Ưu không đau khổ chút nào, nhìn Đường Thiếu Đình giống như nhìn người xa lạ, dường như những chuyện xảy ra với họ trong khoảng thời gian đó cũng chưa từng xảy ra.

Mặt khác thái hậu ở cạnh tận mắt thấy một cuộc tình máu cho vậy thì giống như đang xem một bộ phim thần tượng ngược dâu, đau lòng vô cùng, cầm khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.

"Đương nhiên tôi biết người trong lòng anh yêu là ai cho nên mới chơi anh! Tôi và Mục Dã mới thực sự là một đôi thanh mai trúc mã! Đường Thiếu Đình, chúng ta coi như không ai nợ ai, bây giờ anh đi đi đừng có đến đây gây rối nữa! Dù sao một người không có gì cả bám lấy công chúa không buông thực sự không phải đàn ông!" Ưu Ưu lại nói những lời vô tình mỉa mai anh.

"Công chúa, lúc trước em ở trước mặt anh mạnh dạn trêu anh, quấn lấy anh, đã quên nhanh thế rồi sao? Hơn nữa, chồng sắp cưới của em có biết, em cùng với anh:-"

"Các anh đơ ra đấy làm gì?! Mau đuổi anh ta ra ngoài!" Giọng nói lạnh lùng của Ưu Ưu cắt ngang lời nói rõ ràng hơn của Đường Thiếu Đình.

Thị vệ cầm súng vội tiến lên, mũi sũng bật lưỡi lê lên chỉ vào anh, đuổi anh ra.

Đường Thiếu Đình nhếch miệng lên khinh bỉ nhìn Ưu Ưu một chút rồi lại nhìn Mục Dã, sau đó nhanh chân đi ra cửa!

"Mục Dã, trước kia em chỉ chơi đùa anh ta chút thôi, anh bỏ qua cho em nhé." Ưu Ưu nhìn Mục Dã chân thành nói.

"Đương nhiên anh biết là em chấp hành nhiệm vụ thôi!" Khuôn mặt Mục Dã đầy ý cười dịu dàng, ánh mắt cưng chiều nhìn cô.

Ở góc lầu hai, vương hậu và tam công chúa dõi theo cảnh tượng này, bà ta nhỏ giọng ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh, "Sai người theo dõi Đường Thiếu Đình!"

"Mẹ, cái người Đường Thiếu Đình kia rất đẹp trai, để cậu khống chế anh ta thật tốt rồi đưa cho con!" Tam công chúa kích động nói, đúng lúc Ưu Ưu lên lầu.

Vương hậu trừng mắt với u Na Na một chút rồi đi đến bên cạnh Ưu Ưu, dáng vẻ đau lòng xoa mặt Ưu Ưu, "Đứa bé đáng thương, những lời Đường Thiếu Đình nói cô cũng nghe thấy chứ? Anh ta nói người anh ta luôn yêu tên là Diệp Kiều đúng không?"

"Đúng! Tôi vẫn luôn biết chuyện này!" Dáng vẻ của Ưu Ưu hoàn toàn không quan tâm, cũng không còn hận thù giống như lúc trước, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo.

Lúc này Ô Na Na tháo nhẫn trên tay xuống ném xuống mặt đất cách đó không xa, nói với Ưu Ưu, "Ưu Ưu, cô bò xuống tìm nhẫn về cho tôi, phải bò nhặt về đây!"

"Ô Na Na! Cô láo xược quá đấy!" Giọng nói nghiêm nghị của Vương Thái hậu truyền đến, bà lão nhăn mặt, "Ưu Ưu! Rốt cuộc mấy ngày nay cháu sao vậy?!"

Ưu Ưu lạnh nhạt nhìn bà một chút sau đó quay người định đi nhặt nhẫn. Nhưng cô vừa xoay người cơ thể đột nhiên giống như quả bóng hết hơi, xụi lơ ngã xuống.

"Ưu Ưu! Cháu sau vậy?!" Bà cụ lo lắng lớn tiếng gọi.

Vương hậu sau khi lạnh lùng nhìn cô ngã dưới đất một chút, khóe miệng đắc ý cong lên rồi rời đi!

"Mẹ, không phải cô ta giả bộ đấy chứ? Sao đột nhiên xỉu vậy, con còn chưa thấy cô ta bị con đối xử như một con chó đâu!" Ô Na Na đuổi theo vương hậu bất mãn nói.

"Ô Na Na! Con ít gây phiền phức cho mẹ thôi!" Vương hậu lạnh lùng nói.

Giờ này con nhóc kia nên nghỉ ngơi, giống như người cha bất tài của mình...

Ưu Ưu được người đưa về phòng của cô, vương Thái hậu gọi cô một lúc lâu cô cũng không tỉnh lại. Bà lắc đầu thở dài đi ra ngoài.

Không biết qua bao lâu Ưu Ưu chậm rãi mở mắt ra. Cô bất đọngnhìn chằm chằm vào trần nhà màu hồng của chiếc giường công chúa, có tiếng động nhẹ ở cánh cửa, cô lập tức nhắm mắt lại ...

Con Pomeranian màu trắng dáng vẻ rất đẹp nhảy lên giường cô.

Bình Luận (0)
Comment