Tiêu Đề: Giấc mơ
Cậu tên là Dạ Thất, cũng tên là Lục Chiến Kỳ, là con trai nuôi được nhận nửa đường của đôi vợ chồng ấy.
Tuy chưa từng thực sự gặp mặt, anh lại vô cùng thân thiết với thằng nhãi này, mỗi lần gọi video, cậu cứ gọi anh “Chú Đình, chú Đình”, anh bảo cậu gọi “Anh Đình”, cậu còn không chịu.
Trong video thường xuyên nhìn thấy, trong hiện thực mới là lần đầu gặp.
Lúc này, Dạ Thất nhìn Đường Thiếu Đình cách đó không xa mặc quần jean, áo sơmi màu đen, chúng nó thích chú Đình, có loại cảm giác xuyên qua thời không. Vào đời trước của cậu, vào lần cuối cùng nhìn thấy anh, anh trúng đạn đã chết.
Lại nhìn thấy anh còn sống sờ sờ, sao cậu lại không kích động cho được.
Hai người đàn ông đều hoàn hồn. “Tiểu Thất” Đường Thiếu Đình cong môi, cười gọi.
Dạ Thất mang theo một vali du lịch đi tới, “Chú Đình vẫn như xưa.”
Khi đi đến trước mặt anh, Dạ Thất nắm nắm tay, Đường Thiếu Đình theo bản năng cũng nắm tay, chạm nắm tay với cậu, Dạ Thất nhớ rõ, kiếp trước chú Đình nhìn thấy đám trẻ bọn họ, đều dùng phương thức đó chào hỏi.
Thằng nhãi này, sao lại nói thế
Cái gì mà vẫn như xưa.
Vẻ ngoài của anh cao gầy, trên người không có bao nhiêu cơ bắp, cũng không giống đôi vợ chồng kia, thật không rõ, hai vợ chồng sao lại nhận một đứa con trai lớn như vậy, còn cho cậu vào hộ khẩu Lục gia.
“Đi một mình.” Đường Thiếu Đình nói, nhận thuốc lá Dạ Thất truyền tới.
Dạ Thất lắc đầu, “Mẹ cháu đang giận chú đấy, không chịu để cháu đi một mình đâu.”
Nói rồi, cậu lễ phép châm thuốc lá cho chú Đình, cũng châm thuốc cho mình.
Tối hôm qua cậu nghe nói bọn họ chia tay, nên đã thu dọn hành lý, hôm nay có chuyến bay là bay qua.
“Cô ấy tức chú cái gì?” Đường Thiếu Đình chột dạ hỏi.
Dạ Thất đáp lại anh một ánh mắt “Chú nói đi”, Đường Thiếu Đình càng chột dạ.
Đường Thiếu Đình muốn mang Dạ Thất đi ăn cơm, Dạ Thất càng muốn đến nhà anh ăn đồ anh làm, còn đặt thêm mấy món chính nữa.
Thằng nhãi này, đúng là không coi mình là người ngoài chút nào.
Tay dính thịt, Đường Thiếu Đình buồn cười mà nghĩ, anh đang làm thịt kho tàu đầu sư tử cho Dạ Thất.
Thằng nhãi này như biết đây là sở trường của anh, món đầu sư tử này cũng là anh khi còn nhỏ đi theo bà ngoại học.
Làm xong đồ ăn, đã là hơn 9 giờ tối, hai chú cháu ngồi ở trong sân uống rượu, ăn cơm.
Dạ Thất nếm từng món, hương vị quen thuộc giống như trong trí nhớ, Đường Thiếu Đình không ăn món nào, không ăn uống, không ngừng uống rượu, trong lòng anh rất không thoải mái.
Cuối cùng, anh uống đến nỗi say không còn biết gì, được Dạ Thất cong lên phòng ngủ tầng hai.
“Cô ấy tại sao không trở lại, ông đây ngày nào cũng chờ cô ấy, cô ấy không trở lại, tại chú.” Đường Thiếu Đình ngã vào trên giường, say khướt nói.
“Luôn là thím Đình theo đuổi chú mà, chú đáng lắm.” Dạ Thất ghét bỏ nói, nói rồi, cậu móc từ trong túi ra một cái túi gấm, trông rất nặng, nhét xuống dưới gối anh.
“Chú Đình, đời này, chú đối xử với thím Đình của cháu tốt hơn chút đi.” Dạ Thất để lại những lời này, lắc đầu, đi ra ngoài.
“Cảnh U.”
Trong ngõ nhỏ, người đàn ông nhìn cô gái trúng đạn ngã vào trong ngực mình, tê tâm liệt phế thét lên, dòng nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt chảy xuống.
Cô biết rõ là chịu chết, lại mang theo bọn nhỏ tới cướp pháp trường, vừa rồi, lại vì anh chắn một phát súng.
Cô gái ngốc nghếch này.
“Anh Đình, anh đi mau.” Cô nhìn anh, dùng sức lực còn sót lại nói, máu tươi không ngừng chảy ra.
Anh nhìn Y Thần mặc trường bào, trong tay cầm súng chỉ vào chính mình, lại thờ ơ, trong mắt chỉ có cô, “Cảnh U em thật sự cho rằng, không có em, tôi sẽ sống chui nhủi ở thế gian ư? Em thật sự cho rằng, Đường Thiếu Đình tôi là người ý chí sắt đá, chưa bao giờ động lòng nói với em những lời này ở pháp trường, là tôi cố ý chọc giận em, để em đi, mà em còn ngốc.”