Tiêu Đề: Đường tiên sinh, cậu tìm cháu ngoại tôi làm gì? Nghe nói cậu đã chia tay với nó rồi mà!
Nhìn chú Đình nóng nảy, hốc mắt phiếm hồng, Dạ Thất biết, anh mơ thấy kiếp trước.
“Chú Đình, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi?” Dạ Thất cười hỏi.
Đầu Đường Thiếu Đình còn lơ mơ, hơi choáng, nghi ngờ hỏi “Chú đã ngủ rất lâu?”
“Ngủ một ngày một đêm, thêm một buổi sáng.” Dạ Thất nâng cổ tay lên, ngón tay phải xoay mặt đồng hồ, nhìn thời gian, cẩn thận đếm, mới tính ra.
Anh đã ngủ lâu đến vậy.
Anh nhớ rõ vẫn luôn nằm mơ, kiếp trước kiếp này, không ngừng luân phiên.
Lúc này, anh chỉ muốn lập tức nhìn thấy cô.
Anh tránh Dạ Thất, nhanh chóng xuống tầng, “Chú Đình, chú đi đâu?”
Dạ Thất biết rõ còn gọi lại cố hỏi, vừa bước nhanh vào phòng ngủ của anh, cầm chiếc túi gấm dưới gối, tuy chỉ là một cái túi nhỏ, nhưng lại rất nặng.
Bên trong kỳ thật là một chút đại thiên thạch, vào buổi tối Lục Tiểu Cổn đầu thai, hóa thành sao băng ngã xuống, thiên thạch phi hành tám năm, vào ngày Diệp Kiều xảy ra chuyện, khối thiên thạch này vừa hay dừng ở bên cạnh Dạ Thất, làm cậu nhớ lại chuyện kiếp trước, cùng với chuyện Lục Tiểu Cổn trước kia từng dặn cậu làm, cũng làm Lục Bắc Kiêu nhớ lại kiếp trước.
Khi Dạ Thất đuổi xuống tầng, Đường Thiếu Đình đã lên xe, cậu nhanh chóng nhảy lên xe, “Chú Đình, cháu cũng phải đi gặp thím Đình.”
Anh lái rất mau, dọc theo đường đi người lại nhiều, Dạ Thất không ngừng kêu anh lái chậm một chút, anh giống như không nghe thấy, nóng lòng về nhà.
Tới đường cao tốc không rộng, tốc độ xe càng mau, Dạ Thất trên ghế phó lái một tay nắm chặt tay vịn trên nóc xe, khi nghiêng mặt, cậu chỉ thấy đôi tay chú Đình nắm chặt tay lái, râu lởm chởm trên khuôn mặt tuấn tú hào sảng, không có bất cứ biểu cảm nào, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Cho chú làm, đáng lắm.
Dạ Thất mắng anh ở trong lòng, vốn cậu chưa từng nghĩ tới chuyện để anh nhớ rõ chuyện kiếp trước, cho rằng đời này, anh sẽ đối xử tốt với thím Đình, ai ngờ anh vẫn kiêu ngạo như kiếp trước, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Xe SUV phanh gấp ở cổng lớn căn cứ, bụi đất bay mù, xe mới vừa dừng lại, người đàn ông đã mở cửa xe nhảy xuống, bước đến bên cạnh lính gác trực ca, “Tôi tìm Tiểu Hồ Ly Mũ Nồi Đỏ.”
Người đàn ông đi bốt Martin, quần jean lấm bẩn, màu ba lỗ đen, khoác ngoài một chiếc áo sơmi màu đen, hai má, quanh mép đầy râu lởm chởm, trông tinh thần vô cùng suy sụp trầm giọng nói với lính gác cầm súng.
“Chưa từng nghe đến tổ chức Mũ Nồi Đỏ, nơi này là trọng địa quân sự, không có giấy thông hành, không được đi vào, mời hai người lập tức rời đi” Binh lính ôm súng trường đứng thẳng tắp như người máy, tuân thủ luật pháp, vô cùng nghiêm túc nói.
Dạ Thất từ trên xe xuống dưới, bị bụi đất sặc đến mức che lại mũi.
Đường Thiếu Đình vuốt túi quần muốn rút điện thoại di động mới phát hiện căn bản không mang di động, anh đi đến bên cạnh Dạ Thất mượn di động, sau khi nhận, anh gọi đến dãy số vẫn luôn nhớ kỹ.
“Tư lệnh Long, tôi ở cửa căn cứ Mũ Nồi Đỏ, mong anh nói với họ, để tôi đi vào.” Anh cung kính nói.
“Cậu là người nào?” Ngữ điệu Tư lệnh Long nghe có vẻ ngạo mạn, không phải anh ta không nghe ra là giọng Đường Thiếu Đình.
Cho nên, anh ta đang cố ý.
“Tôi, Đường Thiếu Đình, tôi muốn vào căn cứ tìm Ưu Ưu.”
“Đường tiên sinh, cậu tìm cháu ngoại tôi làm gì? Nghe nói cậu đã chia tay với nó rồi mà!” Tiếng Tư lệnh Long bình bình nghe không ra vui giận, lại khiến Đường Thiếu Đình chột dạ, hổ thẹn.
“Tư lệnh Long, tôi đúng là tìm cô ấy xin lỗi, xin cô ấy tha thứ, mong anh cho tôi đi vào.” Ngữ điệu Đường Thiếu Đình mềm xuống, thành khẩn nói.
“Mũ Nồi Đỏ, tôi không làm chủ cho cậu đi vào được, cậu tìm cậu con bé đi, tôi đoán anh ấy mới làm thủ lĩnh, anh ấy cũng sẽ không để cậu vào đâu.” Tư lệnh Long bỏ xuống câu, rồi cúp ngay lập tức.
Ha, Long Ngạo không cho người đánh gãy xương cậu ta mới là lạ.