Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1335 - Chương 1335:

Chương 1335:

Tiêu Đề: Anh Đình rất có lỗi với em!

Vẫn chưa đến 45 giây.

Đối với kết quả này, cô vẫn không hài lòng, “Làm lại.”

Nghe lời cô nói, cậu chiến sĩ nhíu mày, “Tiểu đội trưởng, cô nghỉ ngơi một lát đi, cô phụ tải huấn luyện nặng như thế, sẽ không chịu được.”

“Chuẩn bị tính giờ!” Ưu Ưu làm lơ lời nhắc nhở thiện ý của cậu chiến sĩ, lớn tiếng nói, ngay sau đó nhanh chóng chạy đến điểm xuất phát.

Mắt cô sáng như đuốc, nhìn thẳng chướng ngại vật phía trước, trong đầu, trong lòng, trừ huấn luyện thì chỉ có huấn luyện.

Cậu chiến sĩ hạ tay xuống, thân thể bất động của cô đang yên lặng đột nhiên lao vọt về phía trước, trong miệng phát ra tiếng gầm, vượt qua chướng ngại, nằm rạp xuyên qua lưới sắt rồi tung người lướt qua vòng lửa.

Từng lần từng lần, không biết mỏi mệt.

Bọn họ đều nói mấy ngày nay cô đang tự ngược, cô cũng không hiểu, không muốn đi hiểu, không cho mình có thời gian nhàn rỗi nghĩ đến người nào đó, anh không tới, cô vĩnh viễn sẽ không đi tìm anh.

“Tiểu tổ trưởng, có người xâm nhập căn cứ, đang bị nhóm các tiểu đội trưởng đánh. Người đó hình như là tới tìm cô, cô muốn qua xem không?” Cậu chiến sĩ rót nước ấm cho cô, nói với cô.

Động tác uống nước của Ưu Ưu không hề tạm dừng.

“Đánh làm gì, để cho bọn họ trực tiếp kéo ra ngoài đi!” Cô lạnh lùng nói, nói xong thì tiếp tục đi huấn luyện.

Sau khi Đường Thiếu Đình bị đánh quỳ rạp trên đất, anh nhanh chóng bò lên, trên lưng toàn bụi đất, dưới ánh mặt trời, trên cơ bắp rắn chắc màu đồng cổ phủ đầy mồ hôi, bị phơi càng thêm đen.

“Chú Đình, cố lên! Hình như cháu nhìn thấy thím Đình! Thím ấy đang ở bên kia sân huấn luyện!” Dạ Thất nhìn mặt người đàn ông bầm tím, một thân chật vật, cổ vũ anh.

Mẹ nó, đám này đều là bộ đội đặc chủng.

Dù anh có đánh được, lấy một địch năm cũng không thắng được.

Đường Thiếu Đình phun ra ngụm máu loãng, lại nắm chặt nắm tay, ánh mắt dừng ở sân huấn luyện nơi xa, cách quá xa, anh không thấy rõ lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được một bóng người vẫn đang di động, thường thường có tiếng súng truyền đến.

Anh gào lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân, tiếp tục đấu võ.

Đám người Hôi Thái Lang liếc mắt nhìn nhau, tính rút lui, bằng không, đánh chết vợ lão đại, lão đại sẽ làm thịt bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, các đội viên một người tiếp một người ngã xuống.

Đường Thiếu Đình bò lên khỏi mặt đất, xoa xoa máu ở khóe miệng, nhanh chóng đi lên phía trước, hướng tới chỗ cô, vào lúc anh sắp đến sân huấn luyện, anh bị đội trưởng Lôi Kiêu ngăn lại, Lôi Kiêu nhìn anh, cởi áo khoác.

Tuổi tác, dáng người và sự rắn rỏi đó là những thứ anh mong muốn. Biểu cảm lạnh lùng, khí tràng của anh ta cũng không giống với mấy đội viên kia.

“Tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.” Lôi Kiêu trầm giọng nói.

Đường Thiếu Đình chỉ có thể nghênh chiến.

Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông dùng tất cả thủ đoạn đánh đối phương, ánh mắt Lôi Kiêu nhìn Đường Thiếu Đình tràn ngập địch ý.

“Mấy năm nay, tôi nhìn con bé lột xác, cho dù huấn luyện khổ mệt thế nào, nó chưa từng rơi một giọt nước mắt.” Lôi Kiêu đánh Đường Thiếu Đình quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối ghì ngực anh, không cho anh bò lên. Lôi Kiêu trừng anh, lạnh lùng nói.

Đường Thiếu Đình bị Lôi Kiêu kéo, trên bụng vững chắc ăn một quyền của Lôi Kiêu.

“Con bé lại bởi vì cậu, thương tâm rơi lệ. Cậu không quý trọng con bé, thì còn nhiều người khác muốn quý trọng con bé nữa, ví dụ như tôi.” Lôi Kiêu cắn răng nói, lại muốn đấm tiếp, Đường Thiếu Đình có lẽ bị kích thích, anh nâng nắm đấm sắ, đón nhận cú đấm của Lôi Kiêu, ra chân đá.

Kéo bè kéo lũ đánh nhau, có lẽ anh không thể lấy một địch năm, nhưng đánh đơn với Lôi Kiêu, anh không chịu thiệt, đặc biệt nghĩ đến Lôi Kiêu là tình địch của anh, cả người anh lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Sáu năm, bọn họ là chiến hữu sớm chiều ở chung, đồng sinh cộng tử.

Lôi Kiêu cũng không nhân nhượng anh chút nào, từng chiêu đều mang theo sự mạnh mẽ đủ để một chiêu không chế địch. Nhưng Đường Thiếu Đình chịu đòn bền hơn tưởng tượng của anh ta, anh cũng rất biết đánh.

Dạ Thất đứng ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi vì chú Đình của cậu.

“Còn muốn tìm cô ấy nữa không?” Lại một lần nữa, Đường Thiếu Đình ngã rạp trên mặt đất, Lôi Kiêu lạnh giọng hỏi.

“Muốn!” Anh cắn răng nói, rồi sau đó gào một tiếng, nhảy dựng lên, lao về phía Lôi Kiêu, sau khi đá anh ta mấy cái, Lôi Kiêu ngã xuống đất, Đường Thiếu Đình nhanh chóng xoay người, đi đến phía cô.

Lôi Kiêu bò lên, còn muốn tiếp tục đuổi theo, lại bị Long Ngạo đã sớm đứng ở cách đó không xa quan sát cuộc chiến gọi lại.

Tuy anh ta cũng tức Đường Thiếu Đình, cũng muốn đánh cho anh một trận, nhưng Long Ngạo càng đau lòng tiểu nha đầu hơn. Cũng chỉ có người đàn ông này, mới là chỗ khúc mắc của tiểu nha đầu.

Đường Thiếu Đình không bị đánh chết cũng bị mất đi tầng da bước từng bước một tới sân huấn luyện. Tuy cả người anh chỗ nào cũng đau, nhưng kém vết thương ở trái tim.

Càng đi đến gần, bóng hình anh dũng đi xuyên qua vòng lửa, quỳ xuống đất, dựng thẳng người, bắn ra một súng.

“48 giây! Tiểu tổ trưởng, cô không thể tiếp tục nữa.” Cậu chiến sĩ báo cáo, Ưu Ưu không để ý đến anh ta, xoay người đi đến vị trí ban đầu. Lúc xoay người, cô cũng thấy bóng người đi tới hướng bên này.

Cơ thể cô hơi cứng lại, rồi sau đó khôi phục bình thường, coi anh như không khí, đi đến vị trí lúc đầu.

Lúc cô sắp cất bước chạy, phía sau truyền đến giọng anh gọi cô: “Ưu Ưu”

Cô như không nghe thấy, thân mình ôm súng lao tới chỗ chướng ngại vật. Lao nhanh đến vậy, rồi sau đó hét lớn một tiếng, soái khí vượt qua chướng ngại, lại thét một tiếng, nằm rạp xuống, nhanh chóng nằm bò đi tới.

Nhìn dáng người mạnh mẽ, anh dũng của cô, trong đầu anh bắt đầu hiện lên cô gái sáu năm trước trốn ở góc phòng, cả người run rẩy nhu nhược, hoàn toàn như hai người khác nhau.

Sáu năm nay, cô phải trả giá bao nhiêu mồ hôi, mới có thể thay da đổi thịt.

Anh cũng nhớ tới cô kiếp trước, cũng là một thiên kim đại tiểu thư tay trói gà không chặt, nhu nhược thường xuyên bị anh ghét bỏ, cô lại nhân lúc anh không ở nhà, lặng lẽ đến võ quán huấn luyện,

Lúc này, biểu hiện kinh người của cô càng tốt hơn nữa, Ưu Ưu tháo súng, gỡ mũ giáp xuống, mồ hôi đổ như mưa, cô đi đến một phương hướng khác, hoàn toàn làm lơ người đàn ông đến gần cô.

“Ưu Ưu!” Anh lớn tiếng gọi, giọng khàn khàn.

Thân hình cô dừng lại, đột nhiên, sự tủi thân nảy lên trong lòng cô.

“Đường Thiếu Đình, anh còn tới tìm tôi làm gì?” Cô xoay người, không nhịn được chất vấn. Người đàn ông bụi đất đầy người đã tới trước mặt cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa, anh đột nhiên ôm lấy cô.

Bên tai là tiếng thở dốc của anh, anh dùng sức ôm cô, chặt đến độ cô thở không nổi, nắm tay cô đánh vào lưng anh, ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi thuốc lá trên người anh, là thứ mùi cô quen thuộc, cô không biết cố gắng mà nhức mũi, hốc mắt cay cay.

“Anh buông tôi ra!” Cô lớn tiếng thét to.

Nghĩ đến bọn họ kiếp trước, đời này phát sinh đủ loại chuyện, anh nói không ra lời, chỉ ôm chặt cô lần nữa, cô còn sống sờ sờ, không lạnh băng như lúc chết ở kiếp trước.

Anh cười, dòng nước mắt nóng hổi cũng chảy xuống dọc theo khóe mắt, cằm anh chống xuống đỉnh đầu cô.

“Ưu Ưu, rất xin lỗi! Anh Đình rất có lỗi với em!” Anh nói, giọng khàn khàn, ôm cô càng chặt.

Ưu Ưu cố gắng kiềm chế cảm xúc của cô, không rõ sao anh đột nhiên tới tìm cô, ngày đó nhìn thấy cô, anh cũng chưa cùng nói một lời với cô.

Thân thể anh đang run rẩy, giọng anh cũng đang run run, hoàn toàn không lạnh lẽo giống ngày đó.

Bình Luận (0)
Comment