Tiêu Đề: Về nhà với anh Đình được không?
Mấy ngày trước anh đã đi đâu?! Hiện tại mới đến tìm cô, còn mang vẻ thâm tình chân thành!
“Đường Thiếu Đình! Anh không có lỗi gì với tôi cả! Là tôi xứng đáng, cứ phải quấn lấy anh, về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện đó nưa! Anh đi đi! Anh không có lỗi gì với tôi cả!” Cô lớn tiếng tàn nhẫn nói, cũng không khỏi lại nhớ tới sự thật kiếp trước anh không yêu cô, anh ở trước mắt, cơ thể anh dính sát vào cô. Sự đau đớn nảy lên trong lòng, cô vừa đau xót vừa oán anh!
Nắm tay cô càng thêm dùng sức, đấm vào lưng anh!
Tại sao?!
Tại sao luôn là cô một bên tình nguyện yêu anh?!
Bàn tay người đàn ông giữ hai vai cô, thoáng kéo cô từ trong ngực ra, cúi đầu nhìn cô.
Vẻ mặt cô oán giận, đang muốn tức giận mắng anh, lại bị nước mắt nơi khóe mắt anh dọa sợ.
Cô chưa từng thấy anh rơi nước mắt.
Vừa rồi cô huấn luyện cường độ cao, mồ hôi trên mặt còn chưa lau, mái tóc dài dùng đồ trùm đầu bọc lại, thoáng nhìn như tóc ngắn. Gương mặt đẹp tuyệt mỹ chỉ to bằng lòng bàn tay, vẻ mặt quật cường, giữa mày lộ ra khí khái hào hùng của quân nhân, khác với kiếp trước dịu dàng nhu nhược.
Bàn tay thô ráp của anh dính vết máu, nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, tay anh hơi phát run, thật cẩn thận, run rẩy, nhẹ nhàng dán vào mặt cô, gương mặt có độ ấm, cơ thể ấm áp.
Đây là cô gái kiếp trước anh đã phụ!
Cô gái yêu anh cả hai đời!
Cô gái vào lúc anh sắp chết, anh nói kiếp sau phải đối xử tốt!
Kết quả, đời này, vẫn là cô theo đuổi anh trước.
Anh hổ thẹn!
“Đã lấy đi trái tim anh rồi, còn vứt bỏ anh? Công chúa nhỏ, em rất hư!” Anh cố ý vui đùa nói, “Mấy ngày nay anh vẫn luôn chờ em đi tìm anh!”
Nghe anh nói, Ưu Ưu nhấc chân đá mạnh xuống chân anh, anh lại như pho tượng, không nhúc nhích đứng ở kia, khóe miệng còn nở nụ cười mặt dày vô liêm sỉ!
“Tại sao tôi phải đi tìm anh?! Đường Thiếu Đình! Anh coit tôi là con chó anh nuôi sao? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi?! Anh đi đi! Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!” Nhìn anh, cô lại nhớ tới lời nói lạnh lùng của anh ngày đó, nói không cần cô, cùng với kiếp trước anh vô tình với cô, sự tủi thân ấy nghẹn ở cổ họng, cô nắm chặt tay kiềm chế, sợ giây tiếp theo sẽ không biết cố gắng ở trước mặt anh khóc lóc kể lể!
Nói xong, cô xoay người muốn đi.
Cô không cần khiến anh cho rằng, cô không có anh thì không thể sống!
Dựa vào cái gì mà kiếp trước kiếp này cô đều không phải anh thì không thể?!
Anh nhìn bóng hình mảnh khảnh cô đơn, sự đau lòng lại nảy lên lần nữa, anh bước nhanh lên, ôm chặt lấy cô từ phía sau, ôm chặt thân hình nhỏ nhắn ở trong ngực anh!
“Ưu Ưu, tha thứ anh Đình, được không? Ngày đó là lời anh tức giận thôi! Anh nhất thời ngu ngốc! Sau đó anh vẫn đứng ở cửa Hoàng Cung chờ em, cho rằng em sẽ đi tìm tôi.” Anh run giọng nói, giam chặt cô lại.
“Về nhà với anh Đình được không? Hai con cún không thấy em, ngày nào cũng uể oải ỉu xìu!” Anh lại nói.
Khóe miệng Ưu Ưu cong lên trào phúng, “Nhà? Nhà tôi ở Hoàng Cung!”
Cô lấy lời tàn nhẫn của anh ngày đó, đánh anh mặt!
Trái tim anh lại đau khó chịu, ở trong lòng cô, nơi có anh mới là nhà, cô vẫn luôn chỗ ở của anh coi như nhà bọn họ, kết quả, ngày đó anh lại nói như thế.
“Anh biết lỗi, anh sai rồi!” Anh sao lại không rõ cô trào phúng, vội nói.
Ưu Ưu giãy giụa kịch liệt, đẩy anh ra, xoay người nhìn anh, “Tôi không chấp nhận! Đường Thiếu Đình! Tôi rát hận anh!”
Quát to câu đó xong, cô xoay người, nước mắt cũng không biết cố gắng rơi xuống, hận anh, là bởi vì nhớ tới anh kiếp trước vô tình, và đời này đáng ghét!
Cô bước nhanh lên phía trước, chỉ là đi chưa được mấy bước, trước mắt tối sầm, không còn tri giác!
“Ưu Ưu!” Anh nhìn cô ngã xuống, nhanh chóng xông lên trước, vào trước lúc cô té ngã đỡ lấy cô!