“Tôi đập muỗi, trên mặt bà có muỗi kìa!”. Cách đó không xa, lão thủ trưởng trầm giọng giải thích.
“Muỗi đâu, sao tôi không thấy?”. Bà cụ ảo não nói. Nào có biết đâu rằng ông già nhà mình sợ bà nhìn thấy thằng cháu lớn thân thiết với cháu dâu tương lai!
Bên kia, Diệp Kiều đang hôn như si mê như say sưa nghe thấy giọng nói của bà cụ thì lập tức muốn đẩy anh ra. Lục Bắc Kiêu không muốn, mút lấy lưỡi cô, cuối cùng mới bị ép buông ra, Diệp Kiều lùi ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hổng, thở hồng hộc, khóe miệng dây ra một sợi chỉ bạc óng ánh dưới ánh đèn đường, mờ ám mê người.
Thật muốn tóm qua hôn cho một trận nữa!
“Ông bà nội tới!”. Diệp Kiều nói rất nhỏ, cũng không biết vừa rồi bọn họ có thấy hay không, chắc là không, nếu không thì xong đời!
Ngược lại, anh làm như không nghe thấy, ánh mắt hừng hực nhìn cô như thiêu như đốt, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay trước mặt phụ huynh nhà mình luôn vậy.
“Anh Kiêu, em về nhà đây! Trước khi anh đi thì gọi điện thoại cho em! Em sẽ gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày!”. Cô nhỏ giọng nói, bước tới muốn cầm lấy túi giấy trong tay anh.
“Nhóc con! Thật muốn bắt em về nhà!”. Anh không đưa cho cô, chỉ cắn răng, thấp giọng nói một câu như vậy. Thế thì đêm nay anh có thể quang minh chính đại động phòng hoa chúc với cô rồi!
“Anh Kiêu! Em chờ anh trở lại đính hôn!”. Cô thấp giọng nói, thấy hai ông bà đã đi tới rồi.
“Ông bà, hai người đi bộ về rồi à!”. Diệp Kiều đi tới trước, cất giọng chào hỏi.
“Đúng vậy, Kiều Kiều, con tìm tài liệu có chưa?”. Bà cụ nhiệt tình nói.
“Tìm được rất nhiều ạ!”. Diệp Kiều nói, lại quay trở về bên cạnh Lục Bắc Kiêu, lần này rốt cuộc cũng giành được cái túi: “Ông bà, con về nhà trước đây! Anh Bắc Kiêu, em về nhà đây, anh…thượng lộ bình an!”
Ngay trước mặt hai ông bà, nào có tiện nói ngon nói ngọt cái gì, chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh một cái thật sâu, sau đó chạy vào nhà như một làn khói.
“Con bé Kiều Kiều này đúng là thay đổi rồi, tính tình cũng khác, bây giờ vui vẻ hơn, trước đây đúng là…”. Bà cụ đánh giá đúng trọng tâm, nghĩ đến dáng vẻ của Diệp Kiều trước kia, bà không muốn bình luận thêm nữa!
“Bà nội, con người thì phải lớn lên mà, nhóc con trước kia chưa lớn, trước đây không phải con cũng quậy phá à!”. Lục Bắc Kiêu vội vàng nói tốt cho cô vợ nhà mình, anh luôn tin, Diệp Kiêu bị thằng nhóc bạn thân tên là Thẩm Hi Xuyên kia phản bội nên mới thay đổi tính tình.
Bà cụ không nghe ra sự cưng chiều trong giọng điệu của thằng cháu lớn, nhưng, lão thủ trưởng vẫn chưa hồ đồ.
Trở lại sân nhà mình, lão thủ trưởng gọi anh lại chơi cờ trong sân.
Trong sân chỉ còn lại hai ông cháu.
“Ông nội, chắc ông đã nhìn ra, con cũng không giấu ông nữa, Diệp Kiều là cháu dâu tương lai của ông, nhóc con bây giờ còn nhỏ, không tiện công khai, trước tiên ông hãy giấu giúp con nhé”. Trong lúc nói chuyện, Lục Bắc Kiêu đã ăn một quân cờ nhỏ của lão thủ trưởng.
Lão thủ trưởng nhướn mày, nhìn anh: Sao mày biết là ông biết rồi?!
Thằng nhóc thúi, con mắt quá sắc, đúng là có bản lĩnh!
“Nếu con đoán không lầm, nửa ngày nghỉ buổi chiều, cũng là ông cho con!”. Lục Bắc Kiêu lại nói, khóe miệng hàm chứa ý cười: “Là ông nội ruột của con!”
Lão thủ trưởng cũng nở nụ cười, buổi sáng, con nhóc nhà họ Diệp nói muốn đến doanh trại thăm Diệp Thành là ông đã biết ý định của cô nhóc rồi.
Trên thực tế, lần trước khi thằng cháu lớn về nhà, ông đã thấy anh đi sang nhà bên cạnh tìm cô nhóc. Đêm hôm đó, bà cụ hỏi thằng cháu đi nói chuyện với con gái nhà ai, anh nói “cháu dâu tương lai của bà”.
Bà cụ chậm chạp cứ mãi đón già đón non về cô gái đó đấy. Trước đây, thằng cháu lớn nhà ông có đời nào nói chuyện một câu với con gái đâu, nhưng buổi chiều hôm đó, nó vào sân nhà họ Diệp mới lúc lâu mới đi ra ngoài!