Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136:

Chương 136:

Từ trước đến nay ông là một lão già cởi mở, không giống như phụ huynh nhà giàu có quyền quý, độc tài ngang ngược, ràng buộc hôn nhân của con cháu, thậm chí còn cho đó là một cuộc giao dịch!

“Chuyện yêu đương, tự các con quyết định, lão già ông không nhúng tay vào! Nhưng mà, Lục Bắc Kiêu, con phải biết rằng, trên vai con bây giờ đã gánh thêm trách nhiệm!”. Lão thủ trưởng cầm con cờ trong tay, chăm chú nghiêm túc nhìn cháu nội ở đối diện, nói.

“Con cháu do lão tư lệnh Lục bồi dưỡng nên, nào có sợ gánh vác trách nhiệm, không chịu trách nhiệm?!”. Lục Bắc Kiêu nịnh ông nội một tiếng, không giống như trước, luôn đối đầu với ông, lúc đó thật là hỗn!

Lão tư lệnh mở cờ trong bụng.

Hai ông cháu vừa chơi cờ vừa trò chuyện mãi cho đến đêm khuya.

Còn Diệp Kiều, sau khi yên tĩnh, cô luôn xem ghi chú ôn tập của Lục Bắc Kiêu, bất tri bất giác cũng đã đến đêm khuya.

Đang định xem tiếp thì điện thoại cầm tay reo lên, còn tưởng Lục Tiểu Cổn gọi cô đi ngủ, vừa mới bắt máy thì nghe thấy tiếng thở quen thuộc: “Anh Kiêu à…”

“Nhóc con, sao còn chưa ngủ? Anh thấy đèn phòng em sáng rỡ!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, giọng điệu trách cứ.

Diệp Kiều vội vã chạy cửa sổ, cô đang ở phòng ngủ phía tây trên tầng hai, có thể nhìn thấy sân nhà anh, đúng lúc anh đang ở phòng phía đông, có cửa sổ, có thể nhìn thấy cửa sổ phòng cô.

Nhưng anh không đứng ở cửa sổ.

“Anh Kiêu, em đang ôn tập! Với thành tích rách nát của em, nếu không bỏ công sức, đừng nói là đại học J, ngay cả cao đẳng cũng không thi nổi!”. Cô nói.

“Anh không muốn nghe em giải thích, lập tức nằm lên giường ngủ!”. Anh trầm giọng ra lệnh, sợ nhóc con sẽ hủy hoại cơ thể mình.

Diệp Kiều mặc váy ngủ, lập tức ngoan ngoãn quay về, ngã lên giường.

Lục Tiểu Cổn đúng là đá đạo y như anh, nhưng cũng đều ấm áp.

“Anh Kiêu, người ta nằm xuống rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi! Đúng rồi, trước khi anh ra nước ngoài phải gọi điện cho em, em cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, anh không được trả lời em, chuyên tâm làm việc của mình, cũng đừng lo cho em, bạn gái nhỏ của anh cũng không yếu ớt!”

Nhóc con, thật hiểu chuyện.

Đang định nói gì đó thì đồng hồ điện tử có tin, âm thanh đáng ghét của lão Thái vang lên, mệnh lệnh cho anh lập tức quay về!

Diệp Kiêu cũng nghe thấy.

“Anh Kiêu, anh chưa nghỉ ngơi chút nào cả…”. Diệp Kiều thật sự đau lòng cho anh.

“Anh không mệt, bây giờ cũng có thể chơi đùa với em đến hừng đông đấy! Nhóc con, chờ đó, anh đã nhớ kỹ lời em nói, chờ anh về, để anh từ sáng đến tối…”. Không thể trêu chọc được nữa, nếu không…anh không thể không bò qua tường rào nhà của lão tham mưu trưởng Diệp mất!

“Ừm! Em chờ!”. Thật muốn bây giờ chính là một năm sau…

“Diệp Kiều…”

“Hửm?”

“Te amo!”

“Cái gì? Anh Kiêu? Anh nói cái gì?”

“Te amo! Vậy nhé, em cúp trước đi!”. Anh lặp lại lần nữa, Diệp Kiều nghe không hiểu phát âm của anh, cô hỏi anh có ý gì, anh không chịu nói, cô không thể làm gì khác hơn là cúp máy trước.

Diệp Kiều lập tức chạy đến bên cửa sổ, mặc dù cách rất xa, không nhìn thấy hình bóng của anh, nhưng cô nhìn thấy chiếc xe kia khởi động, đèn sáng lên, cô liều mạng vẫy tay, thậm chí nhỏ giọng gọi.

Chắc là anh nghe thấy, bóp còi ba tiếng, sau đó rời đi…

Diệp Kiều chắp hai tay, đỏ mắt, cầu nguyện trong lòng, hy vọng anh bình an trở về.

“Lục Tiểu Cổn, te amo là ý gì?”. Trở về giường, cô không thể nào ngủ được, ôm điện thoại cầm tay hỏi.

“Trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là anh yêu em”. Lục Tiểu Cổn không giả bộ lạnh lùng nữa, biết mẹ bây giờ đang lưu luyến cha, nghiêm túc nói.

Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt cô, cô cảm động bật khóc, lại không khỏi nở nụ cười.

“Cha con vẫn khó chịu như kiếp trước!”. Cô vừa khóc vừa nói, tim cũng đau: “Cũng yêu mẹ giống như kiếp trước…”

Bình Luận (0)
Comment