Tháng tám nắng gắt, trời nóng như lửa, Diệp Kiều lại cực thích cái cảm giác đi dưới ánh mặt trời mà không che ô, ánh mắt trợ giống như Lục Bắc Kiêu vậy, vừa khéo, anh cũng sinh vào tháng tám. Đại viện quân khu trước sau như một, dồi dào sức sống, tràn đầy năng lượng.
Ở dưới lầu nhà ngang đã nghe thấy tiếng đánh nhau phát ra từ phòng ghi hình, đám nhóc kia lại xem chiếu bóng rồi.
Diệp Kiều đi một hơi lên tầng ba, đến phòng trên cùng nhất, ngoài ban công phơi đầy quần áo của Kiều Thiêm, cuộc sống của thằng nhóc này cuối cùng cũng ra dáng chút rồi đấy!
Cửa mở ra, chỉ thấy Kiều Thiêm đang ngồi liệt trên ghế, cầm trong tay một cái khung ảnh, đang hút thuốc, nhìn thấy cô, anh ta lập tức giấu cái khung ảnh đi.
Diệp Kiều khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh: “Giấu cái gì mà giấu? Kiều Thiêm, anh có thể có tiền đồ một chút được không? Cái thứ Bạch Liên Hoa đó, đáng để anh lo lắng sao?”
Kiều Thiêm đứng lên, con người cũng có vẻ sạch sẽ, không chán chường nữa, bị cô quở trách đến mức không biết nói gì. Rõ ràng trước đây còn là cô em gái lẽo đẽo sau mông anh ta chơi đùa, thế mà Diệp Kiều bây giờ lại khiến Kiều Thiêm cảm giác như mẹ vậy.
Dưới đất còn một đống đồ đạc của Ninh Tĩnh, Diệp Kiều ghét bỏ liếc nhìn.
“Những thứ đó đều là rác, sắp mang đi đốt”. Kiều Thiêm rốt cuộc cũng nói một câu.
Diệp Kiều hài lòng nhếch môi, cũng không nói gì thêm nữa: “Hai ngày trước em bảo anh thiết kế phần mềm, có hình dáng gì chưa?”
Kiều Thiêm không nói gì, chỉ đi tới bàn máy tính, mở máy lên.
Cho dù là cái máy tính tốt nhất ở thời đại này, tạp âm của máy cũng rất lớn, màn hình màu trắng như tivi phải rất lâu sau mới sáng lên, trên màn hình hiện chữ “Indos 95”. Diệp Kiều không khỏi cảm thán, đúng là hoài niệm!
Hệ thống rất chậm chạp, khởi động máy tốn khoảng mười phút, sau đó tất cả trình tự mới ổn thỏa.
Kiều Thiêm ngồi trước máy tính, nhấn đúp vào một biểu tượng trên màn hình để mở nó, màn hình hiện lên dòng chữ “Chào mừng bạn đến mới hệ thống quản lý phòng khách sạn”.
“Kiều Kiều, cái này do anh thiết kế, hệ thống quản lý phòng khách sạn. Lúc trước khi làm đề cương cho luận văn anh đã có tìm hiểu qua, bây giờ đại đa số khách sạn trong nước đều ghi lại thông tin bằng cách thủ công, hiệu suất kém, dễ sai, bất tiện trong việc quản lý, ngay cả khách sạn năm sao vẫn tiếp tục sử dụng hệ thống quản lý du nhập từ nước ngoài. Phần mềm này có thể thực hiện đăng ký bằng máy tính, thuận tiện, nhanh lẹ, hiệu suất cao, còn có thể thực hiện chức năng đặt trước trên mạng!”. Kiều Thiêm nghiêm túc nói.
Lúc nói lời này, đôi mắt xinh đẹp của anh sáng rỡ, rốt cuộc cũng không còn hình dạng sống dở chết dở trước kia nữa rồi!
Sao Diệp Kiều có thể không hiểu ý Kiều Thiêm được chứ, nhất là câu cuối cùng, chức năng đặt trước trên mạng, quả thật khiến cô chấn động! Đây chẳng phải là thuở sơ khai của trang web đặt phòng nổi tiếng vào mười năm sau đó sao?!
“Anh, được đó, thật sự có tài!”. Cô cam đoan chưa từng gợi ý cho Kiều Thiêm cái gì cả.
“Nhưng mà, cái này có ích gì…”. Kiều Thiêm thích viết phần mềm, lại không có đầu óc làm ăn gì cả.
“Sao mà không có ích được?! Phần mềm này, chỉ cần đăng lý lập hồ sơ, lấy được giấy chứng nhận là chúng ta có thể bán đi!”. Mẹ kiếp, người đầu tiên cô bán chỉ có ông cậu nhỏ đần độn kia, cái khách sạn lớn như vậy mà vẫn đăng ký thủ công, nhưng mà cũng vì làm ăn không khá nên mỗi ngày chỉ có lác đác mấy khách…
Cô đích thân trải nhiệm phần mềm mày, góp ý cho Kiều Thiêm một chút, để anh cải tiến thêm, thiết kế logo gì gì đó, tranh thủ đi làm hồ sơ đăng ký. Cô cũng bảo Kiều Thiêm đăng ký một số tên miền tốt, sau này bán tên miền thôi cũng có thể kiếm được một món hời lớn! Đến lúc đó thành lập một công ty phần mềm, bán phần mềm, thiết kế trang web, khi thời đại internet bùng nổ, tương lai Kiều Thiêm sẽ rộng mở, có thể là ông lớn trong giới internet!
Ra khỏi phòng Kiều Thiêm, vừa mới xuống tầng hai, cô đã gặp Trình Đại Phi, nhìn thấy cô thì hai mắt sáng lên, liều mạng tới lôi kéo làm quen.