Trình Đại Phi cười ân cần nhìn cô, cô nhóc này, thật sự càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng muốn tán tỉnh!
“Diệp Kiều Kiều, muốn về nhà à? Anh dẫn em đến bể bơi nhé, được không? Trời nóng bức thế này, bơi là đã nhất rồi!”
Bơi? Anh Kiều nhà cô mà biết thì có thể bị dìm trong nước, chết tươi luôn!
“Trình Đại Phi, tôi không rảnh, cậu tránh ra!”. Diệp Kiều lạnh nhạt nói.
“Ha! Con nhóc này, ngày đó cô bị bóng đánh trúng, anh còn đứng về phía cô đấy nhé, quên rồi à? Không có lương tâm!”. Trình Đại Phi tức giận nói, cũng không dám thật sự làm gì cô cả.
“Trình Đại Phi! Cậu đi tìm đường chết à?! Có biết cô ta là ai không?!”. Lúc này, Lục Bắc Trì đi ra khỏi phòng ghi hình, lớn tiếng nói.
“Cô ấy là Diệp Kiều!”. Trình Đại Phi hoang mang.
“Cô ta là…”. Chị dâu của tôi! Lời nói của Lục Bắc Trì đã bị cắt ngang bởi ánh mắt của Diệp Kiều, đồng ý phải giữ bí mật giúp cô.
“Cô ấy không phải là người cậu có thể theo đuổi đâu! Cút đi nhé!”. Lục Bắc Trì lớn tiếng nói, tuy trong lòng vô cùng không muốn giúp Diệp Kiều Kiều, nhưng mà cậu sợ anh cả!
Đêm hôm đó anh cả còn dặn dò cô, bên cạnh Diệp Kiều Kiều mà xuất hiện đóa hoa đào nát vụn nào là cậu phải phụ trách ngắt đóa hoa đó đi, nếu không…chờ anh về, cậu nhất định sẽ chết!
“Eo, Trì Tử, lẽ nào cậu thích Diệp Kiều Kiều?”. Trình Đại Phi cười đểu nói.
Diệp Kiều đã đi xuống lầu, đằng sau vang lên tiếng hét thảm thiết của Trình Đại Phi.
…
Ngày 20 tháng 8, hôm nay là ngày cô tựu trường, ngày hôm trước mới nhận được thông báo học bù.
Sau khi rời giường, trước tiên Diệp Kiều mở lịch ra, lại xé một trang mới: “Ngày thứ 14 không gặp anh Kiêu rồi! Tròn hai tuần rồi…”. Cô lẩm bẩm, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một dải giấy màu hồng, gấp thành một ngôi sao may mắn rồi bỏ vào lọ thủy tinh trên bàn, đây là ngôi sao thứ 14.
Tuy rất quê mùa, nhưng, đây là sự lãng mạn thịnh hành nhất giữa những người yêu nhau thời bấy giờ rồi.
Cô thường xuyên nói với Lục Tiểu Cổn, chờ xếp đầy 365 ngôi sao, cha cậu sẽ về, nhưng bây giờ cũng không biết anh đã ra nước ngoài hay chưa, mỗi ngày cô đều sẽ gửi tin nhắn cho anh, không thấy anh gọi điện về, nhất định là bận rộn nhiều việc. Cũng may cô cũng bề bộn nhiều việc, vừa bận học vừa bận gầy dựng sự nghiệp, cũng không có bao nhiêu thời gian để nhớ anh.
Cô vừa mới ra khỏi cửa thì gặp Lục Bắc Trì hai tay không, cặp sách gì gì đó đối với mấy thiếu niên chạy theo mô đen này mà nói là không tồn tại.
Lục Bắc Trì rất kiêu ngạo nhìn Diệp Kiều cột tóc hai bím, cố ý ăn mặc rất bình thường: “Diệp Kiều Kiều, đừng tưởng là tôi thích cậu thật đấy nhé, đều nể tình anh cả thôi! Cậu tốt nhất đừng có quyến rũ Thẩm Hi Xuyên, nếu không…tôi sẽ nói với anh cả!”
“Lục Bắc Trì, ai mà thèm cậu phải thích tôi? Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói với cậu, bây giờ tôi vẫn chưa công khai trở mặt với Thẩm Hi Xuyên, chị dâu phải dạy cho cậu ta một bài học trước đã, cậu phải giữ bí mật giúp chị, phối hợp với chị! Đừng nghi ngờ chị có gì với cậu ta cả, trừ khi cậu cảm thấy anh Kiêu của cậu kém hơn Thẩm Hi Xuyên!”
“Tôi nhổ vào! Thẩm Hi Xuyên à, mang tất cho anh cả cũng không xứng! Xách dép cho ông nhỏ đây, ông còn chê buồn nôn!”. Lục Bắc Trì phỉ nhổ.
“Không phải sao? Cậu tưởng tôi mù à, có bạn trai như anh Kiêu rồi mà còn băn khoăn về Thẩm Hi Xuyên?”. Diệp Kiều phản bác.
“Diệp Kiều Kiều, trước đây cô với Thẩm Hi Xuyên…”
“Trước đây mắt của chị dâu cậu bị mù! Được chưa? Không cãi với cậu nữa, cách xa tôi ra một chút! Đừng để anh ta nhìn ra!”. Diệp Kiều dứt khoát cắt ngang Lục Bắc Trì, nhanh chân đi trước.
Cô suýt nữa không tìm được cổng trường, đối với cô, đã 20 năm trôi qua rồi, sớm quên cái trường học cũ này rồi.
Lý Vận mặc chiếc váy trắng chấm bi đen có tay phồng, thấy cô thì lập tức đi tới: “Kiều Kiều, cuối cùng cậu cũng tới rồi! Người ta sắp chết đói rồi đây!”
Thấy Diệp Kiều xách hai phần bữa sáng trong tay là Lý Vận biết, con nhóc Diệp Kiều ngu xuẩn này vẫn còn giống như trước đây!