Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1351 - Chương 1351:

Chương 1351:

Tiêu Đề: Cô ta chà đạp con, còn muốn con chịu trách nhiệm?!

Điện thoại di động trở về tay Dạ Thất, khuôn mặt tinh xảo yêu nghiệt kia còn trưng ra vẻ mặt ai oán, trừng mặt nhìn hai người trông hơi hả hê kia, sau đó đi vào sân.

“Tiểu Thất, cô bé kia là ai?!”. Diệp Kiều cố nhịn cười, tò mò hỏi.

Cậu gần như mỗi ngày đều đi theo cô, không thấy cậu tiếp xúc với cô gái nào cả mà!

“Bên hồ Đại Minh”. Dạ Thất ai oán nói.

“Hạ Vũ Hà?”. Diệp Kiều cũng là một người hài hước, cậu nói “bên hồ Đại Minh” làm cô nhớ đến lời thoại trong phim “Hoàn Châu cách cách”*.

(*) Là câu thoại: “Hoàng thượng, người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm đó không?”

Dạ Thất: “Là Hạ Hòa! Bác sĩ thực tập phụ trách con ở 301, là cái người phụ nữ đáng ghét kia đó!”

Lúc đó, cậu bị bắn vào chân phải nhập viện, ở trong phòng bệnh nhàm chán xem phim “Hoàn Châu cách cách” mà Diệp Kiều thích, lúc Hạ Hòa giới thiệu mình với cậu, cô tên là “Hạ Hòa”, cậu tưởng là “ Hạ Hà”, nên nghịch ngợm mà gọi cô như thế, sau đó thấy bảng tên trên ngực cô mới biết được là “Hạ Hòa”.

Diệp Kiều lục tìm cẩn thận trong đầu, chỉ nhớ rõ cô ấy là một bác sĩ nữ tính cách trông rất nhạt nhẽo, Tiểu Thất thường xuyên phàn nàn về cô ấy trước mặt cô, Hạ Hòa đã từng cáo trạng trước mặt cô, nói Tiểu Thất thường xuyên hút thuốc trong phòng bệnh, dạy mãi không sửa.

Cô gái đó tốt vô cùng, sao trông Tiểu Thất như uất ức vô cùng thế kia?!

Cô chưa từng thấy cậu ấm ức như vậy bao giờ, còn như sắp khóc vậy!

Diệp Kiều không nhịn được cười, Dạ Thất nghe thấy cô cười thì rất buồn bực mà nói: “Mẹ! Trinh tiết quý giá nhất của con trai mẹ đã mất toi như vậy rồi, mẹ còn cười được!”

Cậu vốn cho rằng Hạ Hòa là một người thanh tâm quả dục, thấy cô ấy có bạn trai là đã khiếp sợ lắm rồi, kết quả, tối hôm qua còn đói khát dữ dội như vậy, hoàn toàn lật đổ ấn tượng sâu sắc của cậu đối với cô.

Lúc đầu thương cảm cô ấy mới giúp cô ấy, kết quả, cậu thành người bị hại lớn nhất!

Nghe cậu nói vậy, Diệp Kiều cười càng dữ hơn, thằng nhóc thúi! Sao lại có suy nghĩ phong kiến hơn cả thời xã hội cũ phụ nữ bị bó chân thế kia!

Nhưng mà, mặc dù cậu đã hơn 20 rồi, nhưng kiếp này từ nhỏ đế lớn đều mắc bệnh tự kỷ, gần như sống một cách vô tri vô giác, cậu xem mình là Lục Chiến Kỳ của kiếp trước, cho nên, đầu óc chỉ dừng lại ở lúc mười mấy tuổi, hơn nữa còn là người của xã hội cũ, xảy ra chuyện này mà có phản ứng như thế thì cô cũng có thể hiểu được.

“Tiểu Thất, cởi mở lên chút, bây giờ con là đàn ông chân chính rồi! Hạ Hòa có phản ứng thế nào? Con không định chịu trách nhiệm với người ta sao?”. Diệp Kiều có cảm giác vui mừng như nhà họ Ngô có con sắp trưởng thành, cười hỏi.

“Chịu trách nhiệm? Cô ta chà đạp con, còn muốn con chịu trách nhiệm?”. Dạ Thất tức giận nói.

Diệp Kiều lại vui vẻ nói: “Thế để cô ấy chịu trách nhiệm với con nhé?”

“Con không cần”. Dạ Thất kháng cứ từ tận đáy lòng.

“Rồi rồi rồi! Cứ vậy đã, bây giờ mẹ có một cuộc họp quan trọng, lát nữa lại nói chuyện tiếp! Cởi mở chút, không có gì lớn, đừng bực bội!”. Lúc trấn an cậu, Diệp Kiều vẫn buồn cười.

Đứa nhỏ này, thật là đơn thuần!

Sau khi cúp điện thoại, Dạ Thất buồn bực hút thuốc trong sân, vết cào trên người vẫn còn nóng hừng hực, thoang thoảng đau, nghĩ đến dáng vẻ dữ dội của “ven hồ Đại Minh” tối hôm qua, cùng với cơ thể của cô, cậu không khỏi run lên một cái.

“Tiểu Thất, con nhát gan như thế, cha con có biết không?”. Đường Thiếu Đình thay áo khác đi ra ngoài, trong miệng cũng ngậm thuốc lá, cười trêu Dạ Thất.

Anh nhớ kiếp trước, đương nhiên nhớ thiếu tướng oai phong lẫm liệt, rong ruổi sa trường, uy phong một cõi.

Kiếp trước Tiểu Thất thường xuyên bị thiếu tướng Lục ghét bỏ.

“Con có nhát gan đâu! Con là người đàng hoàng! Nào giống mấy chú, còn chưa kết hôn đã ở cùng nhau!”. Dạ Thất trưng vẻ mặt cao ngạo, ghét bỏ nhìn chú Đình của cậu và nói.

Bình Luận (0)
Comment