Tiêu Đề: Cục cưng, anh không tức giận, nhưng mà mẹ kiếp anh tìm không thấy…
Ưu Ưu chưa từng thấy Đường Thiếu Đình ngây thơ như vậy! Quả thật quá ngây thơ!
Tay anh khoát lên mông cô, cô muốn giãy ra, anh lại giữ chặt, may mà phía sau bọn họ không có ai!
Sao cô có thể không rõ là anh đang uy hiếp cô được chứ!
Đúng là một người đàn ông vừa ngây thơ vừa bá đạo!
Mục Dã nhìn cô với ánh mắt vô cùng tha thiết, nơi đó đong đầy chờ mong, cô có thể cảm nhận được. Nghĩ lại trước đó anh ta diễn kịch với bà nội nên mới nói những lời đáng ghét như vậy với Đường Thiếu Đình, cô cũng không có thành kiến gì với anh ta cả.
Cô hiểu anh ta đang chờ mong cái gì, cũng biết trong lòng Mục Dã còn cất giữ một thứ tình cảm đặc biệt khác với tình anh em, bạn bè giữa bọn họ, lại không đủ là tình yêu.
Nhưng cô không có!
Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi ấy, trong lòng cô chỉ có người đàn ông bên cạnh này!
“Mục Dã, tôi không nhớ tôi đã từng nói vậy! Cũng không nhớ lúc còn bé chúng ta có từng làm chuyện ngây thơ như thế hay không!”. Cô nhìn Mục Dã, nói một cách tuyệt tình.
Một lần nữa Mục Dã nghe thấy tiếng trái tim thủy tinh của mình vỡ tan!
Còn người đàn ông già đầu nổi máu ghen tuông thì lại sảng khoải tinh thần!
“Ưu Ưu, bà nội nhớ hình như…”. Lúc này, vương thái hậu đầu tóc bạc phơ lên tiếng, bà còn chưa nói hết thì đã bị ánh mắt sắc bén của thằng cháu rể tương lai dọa sợ rồi.
Bà cụ hoảng sợ, trước đó bà đã đóng vai ác đắc tội với cái tên thổ phỉ này rồi, bây giờ nào có dám đắc tội nữa!
Mục Dã còn tưởng rằng sẽ xoay ngược tình thế, trái tim đầy ắp mong chờ lại rơi vào khoảng không lần nữa!
Rõ ràng đã từng, cô lại vờ như mất trí nhớ!
Đường Thiếu Đình nhìn bà cụ, nhếch môi: “Bà nội, bà là…quý cô xinh đẹp nhất, ưu nhã và cao quý nhất mà con từng thấy đấy ạ!”
Vốn định nói “bà cụ”, anh lại vội vàng đổi thành “quý cô”!
Bà cụ được khen mà nở hoa trong lòng, say đắm nhìn thằng cháu rể vừa ngầu vừa đẹp trai, miệng lại ngọt: “Đình Tử à, con cũng là đứa cháu rể mà ta ưng ý nhất đó! Con mau mau hợp tác với Ưu Ưu sinh một đứa cháu cố chơi với ta đi, trong hoàng cung quá lạnh lẽo buồn chán!”
“Bà nội!”. Ưu Ưu liếc bà một cái, nào có bà cụ nào thiếu đầu óc như vậy! Lại còn là vương thái hậu!
“Bà nội, bà yên tâm, tương lai sau này chúng con nhất định sẽ sinh cho bà cả một đội bóng!”. Đường Thiếu Đình nói khoác mà không biết ngượng.
Anh xem cô là heo chắc?! Nhưng mà đây là câu cô đã từng nói trước đây! Ưu Ưu oán thầm.
Vương thái hậu càng “cười run hết cả người”!
…
Đường Thiếu Đình nhìn căn phòng công chúa đầy màu hồng trước đây của Ưu Ưu, nghĩ đến dáng vẻ một cô gái mạnh mẽ như cô lúc mặc quân trang, cái cảm giác tương phản này quá mãnh liệt, anh cũng càng thương cô vì mấy năm qua đã trở nên mạnh mẽ như vậy để chấp nhận tất cả!
Sau đó anh lại bị quốc vương gọi đến phòng làm việc.
Ưu Ưu một mình xuống lầu tìm bà nội và Dạ Thất, chỉ thấy bọn họ đang cúi thấp đầu, không ngừng cắn hạt dưa, vô cùng tập trung, thậm chí cô gọi họ vài tiếng mà họ chưa từng đáp lại cô!
“Con thắng rồi!”. Cuối cùng, Dạ Thất ngẩng đầu lên, đắc ý nói.
Vương thái ậu còn đang không ngừng cắn hạt dưa, thở cũng không thở gấp, khoảng mười giây sau, bà mới ngẩng đầu lên!
Lại thua bởi Tiểu Thất rồi!
“Cho nên, hai người đang thi cắn hạt dưa à?!”. Sau khi nhận ra, Ưu Ưu tức giận hỏi.
“Đúng vậy! Ba ván thắng hai thì thắng, con thắng rồi!”. Dạ Thất đứng lên, vô cùng đắc ý.
Ưu Ưu không nói nên lời!
Cô lại nhìn về phía bà cụ nghịch ngợm chẳng hề có dáng vẻ của một thái hậu nào, chỉ thấy bà lại bốc thêm một nắm hạt dưa nữa, đếm, muốn tiến hành vòng thi đấu tiếp theo.
“Tiểu Thất, chúng ta phải trở về!”
“Về đâu?! Không được đi! Ngày hôm nay ta nhất định phải thắng Tiểu Thất! Ta cũng không tin, với kinh nghiệm cắn hạt dưa sau bao nhiêu năm như vậy mà ta không thắng nổi một thằng nhóc con!”. Bà cụ nghiêm mặt, trước là tức giận nói, sau thì lại lẩm bẩm.
“Đương nhiên là về bờ biển rồi! Còn nữa, nhà của Tiểu Thất ở Trung Quốc, cha mẹ người ta đang giục người ta về nhà kìa!”. Ưu Ưu phản bác.
Diệp Kiều quả thật có gọi điện thoại đến thúc giục, nhưng Dạ Thất sống chết không muốn về.
“Tiểu Thất, bà giới thiệu cho con một công chúa, sau khi cưới công chúa, con ở trong hoàng cung chơi với bà có được không? Trông con cũng trưởng thành rồi, nên cưới một cô vợ đi thôi!”. Bà cụ nghĩ ra một sáng kiến, nói với cậu.
Tiểu Thất sợ đến mức vội vàng tránh xa, nói chắc như đinh đóng cột: “Con! Không! Muốn! Đâu!”
“Con không thích con gái à? Nhìn cái điệu bộ của con, cũng không giống trai thẳng! Thế cũng được, trong hoàng cung chúng ta cũng không thiếu soái ca, tính hướng của bọn họ…”. Bà cụ còn chưa nói hết lời thì Tiểu Thất càng tỏ vẻ ghét bỏ muốn chết.
“Thím Đình! Chúng ta đi nhanh đi!”.
Dạ Thất kéo Ưu Ưu đi ngay lập tức, Ưu Ưu phải đợi Đường Thiếu Đình, cậu không cho, nói là để anh đuổi theo!
Bọn họ ra khỏi hoàng cung, đi xe điện ngắm cảnh, đến chợ đêm gần đó, vừa đi dạo vừa ăn.
“Tiểu Thất! Đưa điện thoại di động của con cho thím, thím phải gọi điện thoại cho anh Đình, anh Đình không tìm được thím, chắc vội lắm rồi!”. Ưu Ưu cầm một đống mực nướng trong tay, níu lấy Dạ Thất, lớn tiếng nói.
Cô còn nhớ trước kia đi một đêm không về, anh tìm cô tìm đến mức tiều tụy hốc hác, giờ cô cũng sợ anh lại tức giận.
“Thím Đình! Khuyết điểm lớn nhất của thím đó chính là quá nuông chiều chú Đình của con! Để chú ấy quýnh lên đi, thì làm sao?!”. Dạ Thất khinh thường cô, tỏ vẻ bất lực, nói xong, cậu lại kéo cô đi xem náo nhiệt!
…
Quốc vương nói với Đường Thiếu Đình một chuyện rất quỷ dị, một người đàn ông không sợ trời không sợ đất như anh, nghe xong mà lưng còn đổ mồ hôi lạnh! Bé gái tên là Bác Mỹ kia, thế mà lại thật sự là Y Thần, linh hồn của bọn họ hoán đổi cho nhau!
Y Thần kiếp trước là con trai của người tài xế họ Cảnh, vẫn thầm mến cô cả, mặt người dạ thú, sau khi không yêu được cô ấy thì từng có ý đồ cưỡng hiếp cô, sau khi bại lộ bản tính, suýt nữa bị đánh chết, sau này bị quỷ Phù Tang nhập vào, đi làm Hán gian!
Nghĩ đến chuyện khoảng thời gian trước mỗi ngày Ưu Ưu đều sống trong nguy hiểm, Đường Thiếu Đình lại sợ hãi trong lòng.
Sau khi xuống lầu, anh nôn nóng muốn gặp cô, lại biết được cô và Dạ Thất đã chạy mất từ lâu rồi! Đáng giận nhất là, lần đó sau khi rơi xuống nước, điện thoại di động của cô vẫn chưa được sửa lại, anh gọi vào máy Dạ Thất thì lại tắt máy!
Anh ra khỏi hoàng cung, không ngừng lái xe đi tìm, rất sợ linh hồn ác quỷ của Y Thần vẫn còn tồn tại và làm gì cô.
Đường phố vô cùng náo nhiệt, người đàn ông mờ mịt không ngừng tìm kiếm xung quanh, đầu đổ đầy mồ hôi.
Anh bối rối tìm vài vòng, vẫn không tìm được bọn họ: “Alo, tôi là Đường Thiếu Đình, bây giờ tôi muốn tìm hai người ở thành phố M nước T…”
“Thím Đình trâu bò thật!”.
Người đàn ông đang gọi điện thoại thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trong đám đông náo nhiệt, chàng trai cao nhất đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đó không phải Dạ Thất thì là ai!
Ưu Ưu cầm một khẩu súng hơi đồ chơi, bắn bể quả bóng cuối cùng, khóe miệng cong lên đắc ý, ông chủ tức giận đến mức che mặt lại, Dạ Thất bước tới, đưa tay muốn nhận phần thưởng!
“Ưu Ưu! Lục Chiến Kỳ!”. Bỗng, một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Ưu Ưu nghe thấy tiếng của anh thì sợ hãi run lên một cái, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm phạm sai lầm bị phụ huynh bắt tại trận vậy! Dạ Thất cũng nhìn thấy chú Đình ướt đẫm mồ hôi, nổi giận đùng đùng!
Tiêu Đề: Cục cưng, anh không tức giận, nhưng mà mẹ kiếp anh tìm không thấy…
“Hai người tới đây cho tôi!”. Đường Thiếu Đình lớn tiếng ra lệnh.
Anh nóng lòng như lửa đốt đi tìm bọn họ, kết quả, bọn họ đang chơi vui vẻ nhiệt tình ở đây!
Ưu Ưu cúi thấp đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh anh, sáng vẻ sợ sệt vô cùng, giống như trước đây!
“Anh Đình…là, là Dạ Thất…không cho em chờ anh, em muốn gọi điện thoại cho anh, nó cũng không cho…”. Ưu Ưu cúi thấp đầu, sợ hãi nói.
Đường Thiếu Đình vung quả đấm thép lên, nghiêm nghị trừng mắt nhìn Dạ Thất đã muốn chạy: “Mày chết với chú! Qua đây!”.
“Con, con…Thím Đình! Sao thím nhát gan thế?! Bây giờ thím là hoàng cậu kia mà!”. Dạ Thất vừa lùi lại vừa hoảng sợ lớn tiếng nói với Ưu Ưu, tỏ vẻ rất bất lực!
Đường Thiếu Đình càng muốn đánh chết cậu! Anh bước nhanh tới phía trước!
Đúng nhỉ, sao cô lại hèn nhát?!
Ưu Ưu sực tỉnh lại, cau mày nghĩ, cô thấy anh sắp đuổi kịp Tiểu Thất rồi, thế là lớn tiếng quát: “Đường Thiếu Đình! Không cho phép anh đánh Tiểu Thất!”
Lời của cô giống như thuật định thân vậy, một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng bỗng dừng lại động tác muốn đánh người ngay lập tức.
Dạ Thất vội vã tránh khỏi anh, chạy tới phía sau Ưu Ưu: “Thím Đình, thím nên khí phách mãi như vậy!”
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn Dạ Thất – cái tên đang cố ý ngôc nghịch anh.
“Thím Đình! Chú ấy còn trừng con!”
“Đường Thiếu Đình! Anh đừng hung dữ với Tiểu Thất như vậy! Là em dẫn nó tới đây chơi! Anh muốn trách thì trách em là được rồi!”. Ưu Ưu oai hùng nói.
Đường Thiếu Đình không nói gì, đi tới, nắm tay cô, siết chặt, kéo cô tới chỗ đậu xe, Dạ Thất vội vàng đuổi theo. Ưu Ưu có thể cảm nhận được anh thật sự nóng nảy, cũng thật sự tức giận…
Dọc theo đường đi, anh chỉ lo lái xe, một câu cũng không hề nói, về đến nhà, anh cho chó ăn, cũng không nói gì.
“Đều tại con! Anh Đình tức giận thật rồi!”. Sau khi vào nhà, Ưu Ưu liếc mắt nói với Dạ Thất.
“Lại hèn lại hèn! Tiền đồ!”. Dạ Thất ghét bỏ nhìn Ưu Ưu, nói xong, cậu đến bàn máy tính.
Ưu Ưu đi cùng, gõ mạnh lên đầu Dạ Thất: “Cái gì mà hèn? Thím đau lòng cho người đàn ông của thím! Thằng nhóc thúi, hy vọng sau này con sẽ bị vợ quản nghiêm!”
…
Cho chó ăn xong, Đường Thiếu Đình lại vào phòng bếp nấu cơm tối, Ưu Ưu vào phòng bếp, sau đó đi tới cạnh bồn rửa, chủ động rửa rau, anh đi tới, giành lấy bồn rau.
“Anh Đình, anh giận à?”. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang yên lặng rửa rau, anh xắn ống tay áo sơ mi lên cùi chỏ, phía trước đeo tạp dề, rất có phong phạm của một người đàn ông gia đình, cô hỏi.
Đường Thiếu Đình nghiêng đầu, nhìn cả thiên hạ của mình ở bên cạnh: “Không có!”
“Anh đang tức giận!”. Ưu Ưu lớn tiếng phản bác.
Anh tắt vòi nước, đi tới bên cạnh cô, hai tay ướt nhẹp lau lên tạp dề, sau đó giữ lấy cái eo nhỏ của cô, đột nhiên ôm lấy cô, bước tới vài bước, để cô ngồi trên bệ bếp, lập tức ôm lấy khuôn mặt cô, gương mặt tuấn tú ép xuống.
“Ưm”.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô!
Đầu lưỡi nóng rực hoành hành trong miệng cô, hơi thở chỉ thuộc về anh xâm nhập vào miệng cô, trái tim Ưu Ưu kích động, không khỏi hôn đáp lại anh…
Bên trong phòng bếp sạch sẽ chỉnh tề, cô gái mặc váy ngồi trên bệ bếp, người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt cô, khom người, hai người hôn nhau say đắm, đầu nghiêng sang bên này rồi lại bên kia…
“Ưm…”. Cuối cùng, anh buông lỏng cô ra, cô thở hồng hộc.
“Cục cưng, anh không tức giận, nhưng mà mẹ kiếp lúc anh không tìm thấy em, lòng anh nóng như lửa đốt, em có thể hiểu không?”. Anh cắn răng, nhìn cô, trầm giọng nói, còn chửi tục.
“Còn đêm đó nữa, anh ngâm mình dưới nước tìm em từ nửa đêm cho tới rạng sáng! Cái cảm giác tìm không thấy em, thật sự có thể giết chết anh, em hiểu không?!”. Anh nhìn khuôn mặt sống sờ sờ khắc cốt ghi tâm trước mắt, lại cắn răng nói, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng!