Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1362 - Chương 1362:

Chương 1362:

Tiêu Đề: Anh Đình, em cho anh phạt, có được không?

Mặt nước mờ mịt, anh ngâm mình dưới nước, khi thì lặn xuống, khi thì ló đầu lên, cất tiếng gọi tên cô, lại không ai đáp lại, cái cảm giác tuyệt vọng đó, đến bây giờ nghĩ lại cũng có thể hành hạ anh đến mức không thở nổi!

Ưu Ưu nhìn anh, bị cảm động bởi lời nói của anh, cô mất hồn, đột nhiên, anh lại ác độc hôn cô…

Cảm động đong đầy hóa thành sự nhiệt tình đáp lại anh, cô trở tay ôm lấy đầu anh, ép anh về phía mình, đầu lưỡi quấn quýt lấy đầu lưỡi nóng bỏng của anh, bàn tay anh lần nữa ép cơ thể cô về phía mình, như vậy vẫn chưa đủ!

Anh rất rất muốn ăn cô!

Giữ lấy cô ngay lập tức mới có thể an ủi trái tim bất an sợ cô gặp chuyện không may kia!

Môi lưỡi anh dời xuống cổ cô, đưa tay vén vạt váy của cô lên, vuốt ve đôi chân trắng mịn ngọc ngà của cô…

Phòng bếp sắp thành chiến trường của bọn họ rồi!

“Toang!”.

Ly thủy tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn giòn tan, anh chàng dẹp trai đứng ở cửa, trơ mắt nhìn hai người trong phòng bếp.

Nghe thấy tiếng động, Đường Thiếu Đình ảo não buông Ưu Ưu ra, tay cũng rời khỏi chân cô, ánh mắt sắc bén bắn về phía người Dạ Thất đang ngây ngốc ở cửa.

“Con, con…hai, hai người cũng, cũng tùy tiện quá rồi đó!”. Dạ Thất hoàn hồn lại, hai gò má nhất thời ửng đỏ, lắp bắp mắng, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt chán ghét!

Ưu Ưu thở hồng hộc, mặc đỏ lên, Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn cái bóng đèn 1000 kw ở cửa, Dạ Thất chạy như một làn khói!

“Thằng nhóc thúi này!”. Anh ảo não nói, sau đó quay đầu nhìn cô nhóc khiến anh thấp thỏm lo sợ đang ngồi trên bệ bếp, sắc mặt cũng sầm xuống, nghiêm nghị nói: “Ưu Ưu! Em còn dám chơi trò mất tích với anh lần nữa thử xem?”

Tâm trạng của anh vẫn chưa tốt lên, lúc nói chuyện vẫn nghiến răng.

“Anh Đình, em cho anh phạt, có được không?”. Cô ngửa đầu nhìn anh, ngọt ngào nói.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng long lanh ánh nước, chứa đựng tình cảm trìu mến.

Đây là lần đầu tiên mà cô chủ động cho anh phạt!

Ngón tay thô ráp như giấy nhám nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng đỏ ửng của cô: “Cục cưng, anh sợ lại khiến em không xuống giường được, sau đó em lại giận anh!”

Anh khàn giọng nói, nhưng cái giọng điệu kia lại có vẻ phải ăn cô ngay cả khớp xương cũng nuốt nốt thì mới cam tâm được!

Ưu Ưu lắc đầu như trống bỏi: “Tuyệt đối sẽ không giận anh!”

!!!

Để mặc cho anh phạt, lại còn không giận anh, sao lại ngoan vậy chứ?!

“Em nói đấy nhé!”. Anh nói xong, ôm cô lên, thẳng đến cửa phòng bếp.

Dạ Thất đang buồn bực ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thấy chú Đình của cậu gấp gáp ôm thím Đình của cậu lên lầu như vậy, cậu ghét bỏ bĩu môi.

“Chú Đình! Chú không nấu cơm tối à?!”. Cậu còn không sợ chết mà hét lên.

Không ai để ý đến cậu!

Ưu Ưu bị anh ném lên giường, nhìn khí thế hùng hồ của anh, cô không sợ hãi đến mức chạy trốn, trái tim đập dữ dội vì động tác cởi quần áo điên cuồng của anh, không ngừng nuốt nước miếng.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể cao lớn nóng hổi như sắt nung đè xuống, không khí tràn ngập hơi thở phái nam nồng nặc và nóng bỏng của anh, làn váy bị anh vén lên…

Không dịu dàng giống như lần trước, lần này, anh rất gọn gàng dứt khoát!

Thế nên, lúc dung hòa vào nhau, váy của cô vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại, chưa bao giờ thấy anh vội vàng như thế.

Một lúc lâu sau, anh thấy cô nhíu chặt chân mày, mổ lên chóp mũi cô, khàn giọng nói: “Ngoan, anh làm đau em à?”

Vừa thô lỗ lại vừa quan tâm, không mất đi sự dịu dàng, khiến cô khó có thể chịu đựng, cô lắc đầu, ôm chặt anh!

Cho dù thật sự rất đau!

“Ngoan lắm!”. Người đàn ông thấp giọng nói, khoảnh khắc tiếp theo, anh đã hủy diệt váy cô…

Nghe thấy tiếng của cầm thú vang lên trên lầu, Dạ Thất tức giận đến mức ra sân cho thoáng khí, ai ngờ, vừa ra khỏi nhà thì thấy hai con chó đang…

Giao phối!

Dạ Thất xong rồi!

Bình Luận (0)
Comment