Tiêu Đề: Ngày hôm nay chú mà không đánh mày một trận thì chú không phải là chú mày!
Mặt trời lên cao, Dạ Thất chơi game đến ba giờ sáng, vừa mới thức dậy, bụng đói kêu rột rột, cậu tới phòng bếp, kết quả chẳng có gì để ăn cả, mà chú Đình của cậu thì vẫn chưa dậy!
“Chú Đình! Dậy nấu cơm!”. Tuy cậu cũng biết nấu cơm, nhưng mà cậu là khách, có lý nào mà khách lại xuống bếp?!
Cậu không sợ chết mà lên lầu gõ cửa, liên mồm gọi.
Cửa mở ra, cậu lại sợ đến mức vội vàng lùi lại, suýt nữa ngã xuống cầu thang.
“Lục Chiến Kỳ! Mày đừng có chạy! Ngày hôm nay chú mà không đánh mày một trận thì chú không phải là chú mày!”. Anh đuổi theo Dạ Thất.
“Chú Đình! Chú dựa vào đâu mà đánh con?!”. Dạ Thất dừng lại ở khúc ngoặt cầu thang, ngửa đầu lên, tức giận nhìn anh chằm chằm.
Đường Thiếu Đình cũng không xuống lầu, anh đứng trên cầu thang, hai tay chống nạnh: “Chú dựa vào đâu mà đánh mày, trong lòng mày chưa biết sao?! Suốt ngày quấy rầy chú! Mày muốn gì? Kiếp trước chú mắc nợ mày sao?”
Kiếp trước anh xem cậu như ruột thịt!
Lúc đó, Lục đại ma vương cố ý chế giễu anh không có con trai, còn nói, cho anh lấy Tiểu Thất về làm con thừa tự nữa kìa.
“Con muốn làm gì?! Chú Đình! Nếu không có con, con không cho chú mơ thấy chuyện của kiếp trước thì bây giờ có khi chú vẫn đang giận dỗi với thím Đình của con đấy!”. Dạ Thất cũng chống nạnh, tức giận nói.
Đúng là lòng tốt mà bị xem thành lòng lang dạ thú!
Lần này Đường Thiếu Đình sửng sốt, hơi ngớ người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, cho nên, thật sự là công lao của thằng nhóc thúi này?
“Con làm thế nào được?”. Anh lại hỏi.
“Không cần biết con làm thế nào, nói tóm lại là, đây đều là sự thật! Lúc chú chết đã đồng ý với thím Đình, kiếp này sẽ đối xử với thím ấy thật tốt, chú không thể…”. Dạ Thất đang nói thì nhìn thấy Ưu Ưu xuất hiện trên cầu thang, cậu ngậm miệng lại.
Đường Thiếu Đình nhìn theo tầm mắt cậu, xoay người lại, chỉ thấy Ưu Ưu mặc áo ngủ đứng đó, sắc mặt cô hơi trắng bệch…
Cô nghe thấy rồi?
Anh bắt đầu lo lắng, cất bước đi tới, Ưu Ưu đi vào phòng ngủ.
Cô không ngờ, anh cũng biết chuyện của kiếp trước…
Nhớ lại ba giấc mộng không vui kia, trong lòng cô vẫn có hơi buồn khổ, sau khi ngồi xuống ghế salon, cô thu chân lại, rúc người trên ghế. Đường Thiếu Đình đi rót cho cô cốc nước, sau đó đi tới bên ghế salon ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô.
Ưu Ưu bưng lấy cốc nước.
Anh hỏi cô biết được bao nhiêu chuyện của kiếp trước, biết những gì.
Ưu Ưu nhìn anh ngồi xổm trước mặt mình, trong đầu hiện lên hình ảnh của anh kiếp trước, có dáng vẻ anh tuấn đẹp trai lúc con trẻ mặc đồ cưới màu đỏ chót vào đêm tân hôn; có dáng vẻ anh mặc áo da, giày da, vô cùng ngầu; cũng có dáng vẻ đau thương của anh trước khi cô chết…
Cô cười nói: “Lúc trước em mơ thấy vài giấc mơ, giấc mơ thứ nhất, em mơ thấy kiếp trước anh bị quỷ Phù Tang xử bắn, em dẫn theo Chiến Qua và Chiến Vũ đến cướp pháp trường…sau đó, em chết…”
Cô đã nói với anh sự thật, cùng với những lời nói tuyệt tình quyết liệt của anh và khi cô sắp chết, không biết anh đã nói gì…
Anh quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn cô, và kể cho cô nghe câu chuyện tiếp theo.
Lúc này Ưu Ưu mới biết, sau đó anh cũng chết, cô cũng nghe được những lời anh nói mà cô không nghe được khi hấp hối, nước mắt chảy xuống, đồng thời, lỗ hổng trong lòng cũng đã được bù đắp…
Kiếp này cô mới biết trước, thật ra kiếp trước anh cũng yêu cô, chẳng qua là vẫn không nói ra miệng!
Duyên phận của bọn họ, kiếp trước đã được định sẵn, những gì tiếc nuối ở kiếp trước rốt cuộc đã được bù đắp ở kiếp này…
“Anh Đình…anh nói xem, Đường Đường có còn có thể là con của chúng ta nữa không?”. Cô rúc vào lòng anh, khàn giọng hỏi.
“Nhất định sẽ thế!”. Anh trầm giọng nói.
Người cha này, kiếp trước thường xuyên bị con gái quở trách, nhóc con có đôi khi còn đấm đá anh, tức anh đầu óc chậm chạp!
“Sau này Đường Đường chắc chắn sẽ theo em, bọn em sẽ bắt nạt anh mỗi ngày!”. Ưu Ưu khí phách nói.
Đường Thiếu Đình: “…”
Anh tưởng tượng đến hình ảnh sau này mình vừa là nô lệ cho vợ, vừa là nô lệ cho con gái.
…
“Tiểu Thất, nhiệm vụ của con hoàn thành rồi, còn không về nước đi à?! Con ở đây chỉ tổ làm bóng đèn cho chú với thím Đình của con thôi, đến hai con chó cũng ghét con!”
Ba người đang ăn cơm, Đường Thiếu Đình ra lệnh đuổi khách với Dạ Thất lần nữa!
Dạ Thất thở phì phò, không nói gì, đáp lại anh một ánh mắt “sẽ không đi”!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Thiếu Đình reo lên, anh đi sang bên cạnh nghe máy, là Đường Thiếu Phong gọi tới, ông cha của anh là Đường Quý Sơn sắp không qua khỏi rồi, cậu ta bảo anh trở về chủ trì đại cục…