Tuy rằng trời nóng bức nhưng nghe thấy giọng của Lục đại ma vương vang lên trong điện thoại, cách xa ngàn dặm mà Dạ Thất vẫn lạnh toát toàn thân.
“Ba.” Một lúc lâu, cậu mới bật ra được một chữ.
Nghĩ tới chuyện Lục đại ma vương có khả năng đã biết chuyện cậu thất thân, cậu muốn dập điện thoại nhưng có cho cậu 10 lá gan cậu cũng không dám.
“Giọng sao nhỏ như muỗi kêu vậy? Chưa có ăn cơm sao?” Giọng nói nghiêm khắc của Lục đại ma vương giống như đang huấn luyện binh lính truyền tới khiến Dạ Thất giật mình, chiếc thìa bạc cầm trong tay rớt xuống đất, toàn thân căng cứng.
“Ba, con ăn cơm rồi.” Dạ Thất lớn tiếng trả lời, giọng nói vang dội, dứt khoát.
Đường Thiếu Đình cùng Ưu Ưu đang ngồi dưới ô che nắng nhìn thấy vậy thì bật cười.
“Còn ăn kem!” Giọng nói nghiêm khắc lại vang lên.
Lục Bắc Kiêu mặt lạnh nghiêm khắc vốn không thích thừa nhận, nhưng khi nghe con trai út gọi tiếng ba thì khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.
“Con, con không… ha ha…” Cậu vốn định chối, nhưng vừa bật ra được một tiếng vội vàng thu lại. Đã nói dối còn cãi, không phải lúc về sẽ bị ba chỉnh chết sao.
Lúc này, Lục đại ma vương đang mặc bộ quân phục, đầu đội mũ, đứng bên cạnh bức tường doanh trại, mắt đeo kính râm, cho dù mặt trời đang chói lọi nhưng giọng nói vẫn âm mười mấy độ, khi nói chuyện tựa như vẫn còn làn khói phun ra.
Mà binh lính của anh, để trần thân trên, đứng ở bãi tập, hai người một tổ tập đối kháng với nhau, thường xuyên có người té lăn lên mặt đất, ngã vào những mảnh băng vỡ cố ý được thả trên mặt đất.
Nghe cậu nhóc nói, anh thật sự muốn bắt cậu tới đơn vị bộ đội này để huấn luyện, để trị cái tính nhu nhược yếu ớt của cậu.
“Lục Chiến Kỳ! Con trốn ở bên ngoài như vậy, định lúc nào về?”
“Ba, ai… ai trốn chứ? Con đây là đi cùng với chú thím Đình, nếu không có con, chú Đình có khả năng cả đời này độc thân!” Dạ Thất vội vàng nói.
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn cậu.
“Lục Chiến Kỳ, con gạt được mẹ con chứ không gạt được ba. Con trốn ra bên ngoài còn không phải sợ không dám gặp Hạ Hòa sao? Ba hỏi con, rốt cuộc con có phải là đàn ông không? Con trốn được cả đời sao?” Lục Bắc Kiêu thẳng thắn nói.
Quả nhiên Lục đại ma vương đã biết.
Trời ơi, thật muốn kiếm cái hố nào mà chui vào.
Dạ Thất cau mày, vẻ mặt ủ rũ, “Cô ấy muốn con chịu trách nhiệm sao? Con… con… không có làm chuyện không phải với cô ấy, con không muốn chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Cậu cho rằng Hạ Hòa muốn cậu chịu trách nhiệm.
Lục đại ma vương: Sao lão tử lại có đứa con như vậy?
“Mẹ con đi tìm cô ấy, cô ấy nói chuyện đêm đó là ngoài ý muốn, không muốn con chịu trách nhiệm, đương nhiên, cũng sẽ không chịu trách nhiệm với con. Bên ngoài không an toàn, con nên nhân cơ hội lão tử chưa bị tức chết trở về đi, chớ để mẹ con lo lắng.” Lục đại ma vương nói vẻ ghét bỏ.
Nghe anh nói xong, Dạ Thất như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, cậu vẫn sợ trở về sẽ gặp được, sẽ rất xấu hổ.
Đã xảy ra quan hệ cùng không có chuyện gì phát sinh, có thể giống nhau sao?
Dạ Thất thấy Đường Thiếu Đình cùng Ưu Ưu chuẩn bị ra ngoài thì vội vàng tìm lý do tắt điện thoại, nhanh chân đuổi theo hai người.
*
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, bên trong truyền đến tiếng của người Sư trưởng thứ 2 của Tập đoàn Đường Minh, Quân trưởng Hàn.
Tập đoàn Đường Minh có 3 sư đoàn, mỗi sư đoàn có khoảng 6.000 lính. Đường Minh chỉ là một tổ chức phi chính phủ, quy mô lính đương nhiên không thể so sánh với một quốc gia.
Quân trưởng Hàn cùng Đổng sự Mạnh là một dây với nhau, cũng là chỗ dựa vững chắc để Đổng sự Mạnh dựa vào đối địch với Đường Thiếu Đình.
“Ta làm sao có thể ra lệnh ám sát Đường thiếu chứ? Chuyện này quá đáng ngờ.”
“Nếu không có đủ chứng cứ, người của tôi sao có thể tùy tiện mời Quân trưởng Hàn tới đây chứ?” Đường Thiếu Đình đi vào, nhìn vẻ mặt tức giận của Quân trưởng Hàn thì khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không.