Thấy Đường Thiếu Đình đột nhiên đi vào nói như vậy, Quân trưởng Hàn chấn động, nhưng mà, chuyện này rõ ràng do Đổng sự Mạnh làm, anh ta lấy đâu ra chứng cứ bảo ông ta làm chứ?
Ông ta làm tâm phúc của Đổng sự Mạnh, chuyện Đổng sự Mạnh làm, ông ta đều biết.
Đường Thiếu Đình đút tay trong túi quần, khóe miệng vẫn cong lên cười, nhìn về phía tổ tình báo gật đầu, bọn họ lập tức lấy những tư liệu thuê lính đánh thuê tới ám sát anh bày trước mặt Quân trưởng Hàn.
Quân trưởng Hàn nhìn chứng cứ đó, trong đó còn có một đoàn ghi âm, thủ lĩnh tập đoàn lính đánh thuê chính miệng thừa nhận là ông ta bỏ tiền thuê người ám sát Đường Thiếu Đình.
Mọi chứng cứ để chỉ về phía ông ta.
Quân trưởng Hàn khiếp sợ nhìn Đường Thiếu Đình. Ông ta đứng bật dậy, “Đường thiếu, chuyện này không phải là tôi làm. Làm như vậy không tốt cho tôi. Tôi… tôi là bị người ta…”
“Quân trưởng Hàn, ông bị người ta hãm hại sao?” Đường Thiếu Đình thấy ông ta nói một nửa dừng lại thì tiến tới, híp mắt hỏi.
Anh đương nhiên biết, không phải là quân trưởng Hàn muốn giết anh, người muốn giết anh là lão Mạnh.
Những chứng cứ này cũng do anh cố ý tạo ra, mục đích chính là muốn quân trưởng Hàn hiểu lầm lão Mạnh vu oán giá họa cho ông ta, để hai bên xích mích cùng đối địch nhau.
Đánh gãy chỗ dựa này của lão Mạnh, anh mới có thể đối phó với ông ta được.
Quân trưởng Hàn vội lắc đầu, thiếu chút nữa là ông ta bán đứng Đổng sự Mạnh rồi.
Nào có ai biết có phải thằng nhóc này cố tình đào hố để ông ta nhảy không.
Cái tên Đường Thiếu Đình này cũng không phải đơn giản gì, nếu không, lão Chủ tịch cũng sẽ không tìm hắn ta về.
“Quân trưởng Hàn lắc đầu có nghĩa là gì? Có nghĩa là chuyện ám sát tôi thật sự là do ông làm, không phải có người sai ông làm sao?” Đường Thiếu Đình cong môi cười, nụ cười sâu xa khó hiểu khiến quân trưởng Hàn sợ hãi trong lòng.
“Không phải tôi làm. Những chứng cứ này là giả.” Ông ta trầm giọng nói.
“Giả? Quân trưởng Hàn có ý gì? Muốn bôi nhọ tổ tình báo sao?” Đường Thiếu Đình lên tiếng cười nhạo.
“Đường thiếu. Những bằng chứng này là thật, chúng tôi không có bôi nhọ quân trưởng Hàn. Chỉ với những bằng chứng này có thể công khai xử bắn ông ta!” Tổ trưởng tổ tình báo bước tới một bước, trầm giọng nói.
Đường Thiếu Đình nở nụ cười âm độc, “Hay cho quân trưởng Hàn. Cha tôi vừa mới đi, ông đã muốn ám sát tôi, muốn tạo phản đúng không?”
Anh rút súng, chĩa thẳng vào Quân trưởng Hàn, giống như sẽ bắn chết ông ta tại chỗ.
“Đường thiếu, xin chậm lại!” Lúc này, từ ngoài cửa có một người đàn ông trung niên bước vào, lớn tiếng kêu. Ông ta là người thân tin bên cạnh Đổng sự Mạnh, họ Phác.
Quân trưởng Hàn nhìn thấy người này tới thì không hiểu lý do vì sao.
“Quân trưởng Hàn? Chẳng lẽ ông muốn làm kẻ chết thay hay sao?” Lão Phác nhìn quân trưởng Hàn kích động nói, “Ông và tôi đều biết kẻ chủ mưu chuyện này là ai. Quân trưởng Hàn, là Đổng sự Mạnh cố ý vu oan giá họa cho ông đó!”
Quân trưởng Hàn vốn còn bán tín bán nghi, nhưng nghe thấy Lão Phác nói vậy thì ngây ngẩn cả người.
Thật sự là họ Mạnh kia vu oan giá họa cho ông ta?
“Lão Phác, ông là người thân tín bên cạnh Đổng sự Mạnh, nói vậy thì có ý gì?” Quân trưởng Hàn lạnh lùng nói.
“Quân trưởng Hàn. Chuyện này tra tới cùng là do Đổng sự Mạnh làm. Đổng sự Mạnh biết rõ chuyện ám sát chủ tịch là trọng tội, vì thế đem chậu nước bẩn này dội lên đầu ông. Những chuyện này, đều do tôi tai nghe mắt thấy.” Lão Phác nghiêm túc nói.
“Quân trưởng Hàn, có phải ông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không? Những năm qua ông bán mạng vì Đổng sự Mạnh, kết quả thì sao? Chỉ là con cờ trong tay ông ta. Hiện giờ đã hết giá trị sử dụng thì ông ta tiện tay vứt đi thôi. Thủ đoạn của ông ta, tôi với ông đều hiểu rõ. âm hiểm xảo trá, không màng tình nghĩa đạo lý, có đáng để ông bán mạng không?” Đường Thiếu Đình lên tiếng châm chọc quân trưởng Hàn.
Lão Phác này, đã bị anh mua chuộc.
Quân trưởng Hàn giống như chịu đả kích lớn, không thể tin được, nhưng mà, những chứng cứ đó là thật, còn có Lão Phác.
Ông ta nắm chặt tay, vẻ mặt oán giận nhìn Lão Phác, “Đổng sự Mạnh vì sao đối với tôi như vậy?”
Lão Phác thở dài, “Quân trưởng Hàn, ở trong mắt ông ta, ông thật sự chỉ là một quân cờ, lần này hãm hại ông, mượn đao giết ông, ông ta muốn con trai trưởng của ông ta danh chính ngôn thuận ngồi vào vị trí của ông!”
Quân trưởng Hàn nghe xong thì nổi giận, ngực phập phồng.
“Hay cho cái tên Mạnh Hồng Nguyên!” Quân trưởng Hàn giận dữ nói.
“Quân trưởng Hàn, đã có Lão Phác chứng minh, như vậy, tôi coi như không thấy những chứng cứ này. Chỉ hy vọng quân trưởng Hàn có thể biết tốt biết xấu, sau này ở trước Thanh Minh Đường, thì biết rõ ai là lão đại chân chính.” Đường Thiếu Đình cao giọng nói, nói xong thì đi ra ngoài.
“Đường thiếu!” Quân trưởng Hàn bước tới hai bước, trầm giọng gọi.
Đường Thiếu Đình dừng bước, xoay người nhìn ông ta. “Đường thiếu, sau này thuộc hạ, mặc ngài sai phái!” Quân trưởng Hàn cúi đầu nói.
Đường Thiếu Đình cong môi, đi tới trước mặt quân trưởng Hàn nói chuyện với ông ta.
*
“Thím Đình, sau này thím phải cẩn thận với người đàn ông này, quá gian trá đi. Thím bị ông ta ăn đến tận xương tận tủy rồi a. Cháu thấy, thím đừng nên thích ông ta nữa!” Dạ Thất cùng Ưu Ưu đứng ở bên cạnh phòng thẩm vấn, theo dõi cuộc thẩm vấn qua màn hình giám sát.
Hai người họ biết, đây là thủ đoạn của Đường Thiếu Đình.
Dạ Thất cố ý châm ngòi ly gián.
Dạ Thất vừa nói xong thì nhìn thấy Đường Thiếu Đình từ bên ngoài đi vào, đang trừng mắt với mình thì co giò muốn chạy.
Thằng nhóc này, làm bóng đèn ăn vạ mãi không chịu đi lại còn thường xuyên đối chọi với anh.
Thật đáng ghét mà.
Ưu Ưu đi tới trước mặt Đường Thiếu Đình, nhìn anh từ đầu tới chân rồi nói, “Anh Đình, anh cũng thật gian trá a. Sau này không biết có dùng cách này để đối phó với em không? Ví dụ như, anh có người thứ ba, muốn ly hôn, em không đồng ý, cố ý tạo chứng cứ em hồng hạnh vượt tường*, khiến em không thể không ly hôn a?”
“….” Đường Thiếu Đình.
“Cháu chống mắt xem!” Dạ Thất lại thêm dầu thổi gió.
Đường Thiếu Đình trừng mắt nhìn cậu rồi lại dùng ánh mắt yêu chiều sủng nịnh nhìn bà Đường tinh nghịch trước mặt, đưa hai tay ôm mặt cô, “Bà Đường, sao cái đầu nhỏ này của bà có thể viết ra chữ tra nam* chứ? Tôi thấy, sao phải dùng chiêu này với bà? Nếu dám hồng hạnh vượt tường, chắc chắn sẽ đánh gãy chân bà, nhốt trong nhà!”
*Tra nam: người đàn ông xấu xa
Sau mỗi câu nói, anh không khách khí mà nghiến răng nghiến lợi.
“Thím Đình, hay thím thử một lần cho chú xem, làm gì có chuyện cả đời bị chú bá chiếm như vậy!” Dạ Thất thêm mắm dặm muối.
Đường Thiếu Đình tức giận vung chân đá cậu.
Ưu Ưu túm anh lại, tủm tỉm cười, “Có một ông chồng cực phẩm như vậy, em không có hồ đồ mà vượt tường, nhường anh cho người phụ nữ khác!”
Cô nói xong, Đường Thiếu Đình mặt mày tươi cười đắc ý, còn Dạ Thất đang trốn ở một góc thì tức hộc máu.
Đây là cố ý rải cẩu lương bắt nạt cậu mà.
“Cái miệng này thật ngọt, cho chú thơm một cái, miệng chú thật khô a!” Chú Đường ôm cái mặt nhỏ của bạn gái, vui vẻ ăn miếng đường ngọt mới được rải ra.
Nói xong thì hôn lên cái miệng nhỏ ngọt như mật của Ưu Ưu.
Ra tay đánh người không văn minh, còn mất sức, chi bằng rải cẩu lương, ngọt chết mình còn tức chết người khác.
“Ấy, các người còn biết xấu hổ không? Coi Tiểu Thất ta như không khí sao?” Dạ Thất nhìn hai người cuồng nhiệt hôn nhau thì tức giận rống lên.
Căn bản không có ai để ý tới cậu.
Đậu má.
Nếu không phải sợ về nước gặp người, cậu sẽ không ở lại đây làm bóng đèn.
Dạ Thất tức giận chạy ra khỏi phòng.