Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1380 - Chương 1380:

Chương 1380:

Cho nên, toàn bộ chuyện đêm nay không phải là chuyện Mạnh Hồng Nguyên mưu sát Đường Thiếu Đình soán quyền đoạt vị mà là cái bẫy Đường Thiếu Đình thiết kế để Mạnh Hồng Nguyên nhảy vào. Tiền đề là, anh ta hiểu rõ Mạnh Hồng Nguyên ỷ thế vào quyền thế của mình ở tập đoàn Đường Minh này, có gan làm loạn, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào mà làm hại Đường Thiếu Đình.

Mấu chốt của toàn bộ việc này là, Đường Thiếu Đình vận dụng mưu lược, “chém” đứt hai phụ tá đắc lực của Mạnh Hồng Nguyên.

Mạnh Hồng Nguyên có thể thu phục quân trưởng Hàn và quân trưởng Vạn, sao Đường Thiếu Đình anh không thể chứ? Huống chi, anh còn là lão đại của Đường Minh.

Mạnh Hồng Nguyên có thể cho bọn họ nhiều tài lộc, anh có thể cho nhiều hơn. Mạnh Hồng Nguyên có thể dùng mưu lợi dụng nhân tâm, Đường Thiếu Đình anh chắc chắn sẽ phải tính kế nhiều hơn.

“Ngươi… ngươi… hay cho Đường Thiếu Đình ngươi, dám tính kế ta, đào hố cho ta nhảy. Các người… mọi người đều nghe thấy rồi phải không? Là Đường Thiếu Đình tính kế ta!” Rốt cuộc, mọi chuyện là như thế nào, Mạnh Hồng Nguyên gào lên.

Mọi người đều đưa mắt nhìn Đường Thiếu Đình khí định thần nhàn đứng ở đó, không thể nghi ngờ người bày mưu tính kế chính là anh.

Đường Thiếu Đình không có trả lời Mạnh Hồng Nguyên. Ông ta không xứng để anh nói chuyện cùng.

“Mạnh Hồng Nguyên. Nếu ông không có hại đại ca tôi thì sao có thể rơi vào bẫy chứ? Nếu lúc trước đại ca tôi không đoán được ông có ý hại người, hiện giờ anh ấy thật sự đã chết. Các vị đổng sự, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy ông mưu đồ soán quyền đoạt vị như thế nào, ông còn dám giảo biện!” Đường Thiếu Phong lạnh lùng nói. Cậu thiếu niên 18 tuổi, dáng người vẫn mảnh khảnh, mặc một bộ âu phục màu thẫm, đeo cà vạt, vẻ mặt anh khí.

Mạnh Hồng Nguyên vốn còn muốn giảo biện thì quân trưởng Hàn đứng bên cạnh ông ta lên tiếng nói, “Mạnh Hồng Nguyên mưu đồ soán quyền đoạt vị, mọi người đều đã nhìn thấy. Phản đồ như vậy, cần phải xử trí theo Minh quy!”

“Đúng. Xử trí theo Minh quy!”

Các đổng sự, vốn cùng phe với Mạnh Hồng Nguyên, hiện giờ thấy tình thế thay đổi thì lập tức đổi chiều, đây là chuyện bọn họ quen thuộc nhất, lớn tiếng ủng hộ.

Ngay sau đó, Mạnh Hồng Nguyên bị các chiến sỹ vũ trang kẹp chặt.

“Các ngươi là lũ phản đồ, ăn cây táo rào cây sung. Các người dám đụng lđến ta sao? Ta là nguyên lão công thần của Đường Minh này.”

“Mạnh Hồng Nguyên, ông cũng cảm nhận được tư vị bị phản bội rồi sao? Lúc ông phản bội Đường Minh, sao không nghĩ tới ngày hôm nay?” Đường Thiếu Phong lên tiếng châm chọc.

Mạnh Hồng Nguyên tức giận rống lên, từ trên mái của biệt thự, có ánh lửa lập lòe.

Đường Thiếu Phong chỉ cảm thấy bản thân bị người sau túm lấy kéo lại, cũng trong chớp mắt thì thấy quân trưởng Hàn đang cầm súng đã trúng đạn ngã xuống.

“Mọi người nằm xuống, có tay súng bắn tỉa!” Quân trưởng Vạn lớn tiếng kêu lên.

Đường Thiếu Đình đẩy Đường Thiếu Phong tới góc tường. Mạnh Hồng Nguyên đã đánh gục người lính ở bên cạnh, ông ta muốn chạy trốn. Đường Thiếu Đình nhắm thẳng vào chân ông ta, nã súng, Mạnh Hồng Nguyên ngã quỵ xuống đất.

“Các người giết hết anh em chúng cho ta!” Mạnh Hồng Nguyên rống lên, chưa dứt lời lại bị Đường Thiếu Đình bắn vào tay.

Mạnh Hồng Nguyên dù sao cũng là kẻ kiêu hùng, từ niên thiếu đã lang bạt, theo Đường Quý Sơn vào sinh ra tử. Sau khi trúng hai phát đạn, sự tự tin cũng không có lui bớt. Ông ta hưng phấn mà nhìn những đồng bọn bị tay súng bắn tỉa bắn cho vắt giò lên cổ mà chạy

Vệ sỹ của ông ta chiếm được điểm cao, do vậy, người của Đường Thiếu Đình không có động tới được. Bọn họ muốn chạy vào trong biệt thự, nhưng ai bước tới đều mất mạng.

“Đường Thiếu Đình! Ngươi không để ta sống, đêm nay ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây!” Mạnh Hồng Nguyên lớn tiếng nói.

Đúng lúc Mạnh Hồng Nguyên kiêu ngạo nhìn những đổng sự đang nháo nhào chạy trốn thì trên bầu trời vang lên tiếng trực thăng gầm rú.

Năm chiếc trực thăng quần đảo trên bầu trời đêm, từ trên trực thăng có vài sợi dây thừng rơi xuống, một loạt chiến sỹ đầu đội mũ sắt, ôm súng trường bắn tỉa, đeo kính hồng ngoại nhìn ban đêm treo ở đầu dây.

Treo ở đầu dây thừng, một người đầu đội mũ sắt, đeo kính hồng ngoại nhìn ban đêm, hai tai đeo tai nghe, míc gắn sát miệng, cô nheo mắt, đưa súng, nhắm chuẩn, ấn cò, viên đạn lao ra ngoài.

Tay súng bắn tỉa trên mái biệt thự, chỉ một phát bị bắn hạ.

“Bay thấp xuống một chút!” Giọng nữ bình tĩnh vang lên.

“Phu nhân, bay thấp nữa không đủ khoảng cách an toàn.” Phi công nói vào ống nghe.

“Tôi nói lại, thấp xuống một chút.”

“Rõ.”

Nghe mệnh lệnh nghiêm khắc của cô, phi công không dám từ chối.

Lại một phát súng, thêm một tay súng bắn tỉa bị hạ.

“Tiểu Thất! Hướng 2 giờ, bắn!” Cô ôm súng bắn tỉa, thân thể treo ở không trung, bình tĩnh ra lệnh.

Trên chiếc trực thăng cách đó không xa, cũng có một người đang treo mình trên dây thừng, mặc một bộ võ trang, là Dạ Thất. Nửa tháng quá, mỗi ngày cậu đều theo Ưu Ưu vào trong căn cứ học hỏi, học được không ít.

Ít ra lúc trở về có thể khoe khoang trước mặt Lục đại ma vương.

Cậu cong khóe miệng, hướng đầu súng về phía 2 giờ, ngắm, “pằng”, cậu vừa nói vừa ấn cò súng.

Sau đó lại lúng túng mà quay đi, không dám nhìn, “Thím Đình, thím Đình, mau xem cháu bắn có trúng không!”

Cậu thật sự không dám nhìn.

Ưu Ưu nhìn qua kính hồng ngoại thì thấy tên súng bắn tỉa mà Dạ Thất bắn vẫn còn lăn lộn thì ghét bỏ mà lắc đầu, “Không trúng giữa chân mày, đúng là mất mặt mà, hiện giờ mới chết, quá cùi bắp!”

“….” Dạ Thất.

Bắn chết rồi không phải tốt sao?

Yêu cầu còn cao như vậy.

Chỉ là, trước đó Ưu Ưu cũng dạy cậu, lúc bộ đội đặc chủng tác chiến nhất định phải chú ý một chiêu chế địch. Một tay súng bắn tỉa ưu tú thì nhất định phải lấy mạng đối phương chỉ với một phát súng. Viên đạn bắn trúng vào trái tim, đối phương có thể sống thêm vài giây, chỉ trong vài giây này, nếu trên tay kẻ bắt cóc có bom hay kíp nổ thì đúng là tai họa.

Ở mỗi con người chỉ có một vị trí, bị xuyên thủng thì trong chớp mắt tử vong, đó là phân khu phản xạ của đại não, ở giữa hai mắt. Cho nên, một tay súng bắn tỉa ưu tú sẽ phải bắn trúng giữa hai chân mày của đối phương.

Những tay súng bắn tỉa trên mái nhà đã bị tiêu diệt toàn bộ. Ưu Ưu mau chóng hạ lệnh cho trực thăng thả cô xuống mái nhà, dắt theo Dạ Thất cùng vài chiến sỹ nữa đi chiếm những điểm trọng yếu của tòa nhà này.

“Các người mau giết Đường Thiếu Đình. Giết chết hắn ta, toàn bộ vàng trong tay ta đều là của các người.” Mạnh Hồng Nguyên thấy các tay súng bắn tỉa chết hết thì lớn tiếng nói với những người còn lại.

Vài người trong số bọn chúng lập tức ôm súng trường đi tới chỗ anh em Đường Thiếu Đình, Đường Thiếu Phong đang nấp. Trên tay bọn họ chỉ có súng lục.

Ở cửa biệt thự náo loạn vô cùng, tử thương rất nhiều.

Có ba tên cầm súng đi tới phía anh em Đường Thiếu Đình. Trong lúc bọn chúng định bắn thì từ mái nhà, một chiến sỹ đầu đội mũ sắt, ôm súng tự động treo mình trên dây hạ xuống. Mấy tên này còn chưa kịp ngửa mặt lên nhìn thì khẩu súng tự động trong tay cô đã văng đạn xuống, khiến ba tên phần tử vũ trang đồng loạt ngã xuống đất.

Sau đó, những người khác giải quyết nốt dư đảng của Mạnh Hồng Nguyên.

Ưu Ưu dẫn đầu đáp xuống đất, anh dũng hiên ngang. Cô gỡ dây cáp treo bên hông, quay người nhìn về phía Đường Thiếu Đình, liền nhìn thấy trán anh bị thương.

“Chị dâu thật soái!” Đường Thiếu Phong nhìn Ưu Ưu kích động nói.

Khóe miệng Ưu Ưu cong lên, “Tiểu Phong, miệng cậu còn ngọt hơn anh cậu. Không bị thương chứ?”

Làm chị dâu cả, cô cũng quan tâm hỏi han cậu em chồng này.

“Chị dâu, em không bị thương gì!” Đường Thiếu Phong vội vàng nói, ánh mắt len lén nhìn vẻ mặt muốn giết người của bình dấm chua Đường Thiếu Đình.

Ưu Ưu đang định hỏi tiếp thì thấy người đàn ông nào đó vô cùng nghiêm túc nhìn mình, chua lè nói, “Bà Đường, hình như bà quan tâm sai người rồi!”

Bình Luận (0)
Comment