Trên giường bệnh, Ưu Ưu an tĩnh nằm đó, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo thun màu bộ đội.
Hai chân Đường Thiếu Đình giống như rót chì, chậm chạp đi tới bên cạnh giường, trái tim run rẩy, hai chân nhũn ra, như chịu đả kích mà quỵ xuống. “Anh đáng chết, sao anh lại không nghĩ tới em có thể mang thai chứ, cứ để em trở về căn cứ.”
Giọng nói bi thương của người đàn ông mang theo âm nức nở, đau lòng, ánh mắt bi thương nhìn khuôn mặt cô.
Con đã không còn.
Đường Đường của hai người đã không còn.
Anh còn chưa kịp cảm nhận được sự tồn tại của con bé, con bé đã đi rồi.
Anh quỳ trên mặt đất, khuỷu tay chống lên giường, cầm lấy tay cô, đưa bàn tay cô lên miệng hôn, sự hối hận, đau lòng quét qua trái tim anh.
Lúc này, Ưu Ưu chậm rãi mở mắt, “Anh Đình, con của chúng ta…”
Cô lẩm bẩm, nhìn khá suy yếu.
Từ trái tim tới xương cốt giống như bị một cơn gió lạnh quét qua, khóe mắt anh có một dòng nóng ấm chảy xuống, “Ngoan, đừng đau lòng, đừng có cảm thấy khổ sở. Con của chúng ta, sẽ còn trở về!”
Anh sợ cô tự trách, sợ cô đau lòng nên vội vàng trấn an.
“???” Ưu Ưu
“Anh Đình.” Cô lại kêu lên, yết hầu có chút khô có chút đau.
Sao lúc trước lại không nghĩ tới chứ. Rõ ràng như vậy. Nhanh đói, ngực trướng, là bởi vì mang thai.
Đường Thiếu Đình đưa tay vào trong túi quần jean, lấy ra một cái hộp vải nhung màu xanh ngọc trang nhã, mở ra.
Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương 6 cara, dưới ánh đèn, lấp lánh đến chói mắt.
Anh cầm nhẫn, đưa tới trước mặt cô. “Ngoan, chiếc nhẫn này anh đặt từ trước khi tới Đường Minh, hôm nay mới được đưa tới. Anh dự định chuẩn bị cho em một buổi lễ cầu hôn long trọng, chuẩn bị dành cho em một sự kinh ngạc, bởi vì, kiếp trước anh cũng không có cầu hôn em, nên trong lòng vẫn luôn hổ thẹn!”
Khi nói chuyện, giọng nói của anh run rẩy, trong đầu toàn là những hình ảnh của cô con gái đáng yêu hiểu chuyện của hai người.
Nghĩ tới chuyện cái thai mới bị sảy mất có khả năng là con bé, trái tim anh như bị dao cắt.
Vẫn là do anh, làm chồng làm cha không đủ tốt, không đủ cẩn trọng, chăm sóc cô không được chu đáo, không để ý tới chuyện đột nhiên cô nhanh đói như vậy có thể là mang thai, không đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, cho nên, con mới không còn.
Kiếp trước, lúc cô mang thai hầu như anh không ở bên cạnh, chỉ nhớ lúc đó cô ăn không được tốt, nôn nghén tới tận tháng thứ 6.
Anh còn tưởng đời này sẽ đền bù cho cô, nào ngờ…
Nghĩ tới đây, anh rất muốn đánh mình.
“Ngoan, gả cho anh, được không? Con, chúng ta có thể có lại, em không cần đau lòng quá, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi!” Anh cầm cái nhẫn kim cương nhìn cô, khàn khàn giọng nói, nói năng có chút lộn xộn, khóe miệng xệ xuống như muốn khóc, còn khó coi hơn lúc tươi cười.
Người đàn ông trong chiếc sơ mi màu đen, tóc cắt thật ngắn, vẻ mặt tuấn tú, miệng thì cười nhưng ánh mắt lại mang theo nước mắt, khóe mắt vẫn còn chút nước mắt vương lại, dáng vẻ thâm tình, khiến trái tim cô đập thật nhanh.
Anh cho rằng con không còn, an ủi cô, sợ cô tự trách bản thân, còn lập tức cầu hôn cô, cho rằng cô sẽ vì chuyện này mà lùi bước sao?
Nước mắt cô chảy xuống.
Nhìn thấy cô khóc, anh càng khẩn trương.
“Ưu Ưu, đừng khóc, ngoan, nếu em đau lòng thì chính là trách anh không chăm sóc em tốt. Chúng ta sẽ còn có con nữa, anh không muốn em đau lòng!” Anh kích động nói. Cô rơi nước mắt khiến anh thêm hổ thẹn, tự trách mình.
Ưu Ưu xụt xụt, “Anh Đình, em khóc không phải vì chuyện con không còn mà là em bị anh làm cho cảm động đó. Đồ ngốc, con của chúng ta, vẫn còn ở đây!”
Cô gắng sức nói, vừa nói vừa xoa xoa bụng qua lớp chăn mỏng.
Ánh mắt Đường Thiếu Đình cũng dừng lại trên bụng cô.
“Em nói cái gì?” Đường Thiếu Đình nhìn cô, vẻ mặt ngơ ngác.