Đây là lần thứ 2 cô nhìn thấy anh rơi lệ. Lần trước là lúc cô cùng Ngạo Kiều chia tay.
“Anh Đình, em nói con vẫn ở đây!” Khóe miệng cô nở một nụ cười tinh nghịch.
!!!
Đường Thiếu Đình nhìn chằm chằm vào vị trí bụng Ưu Ưu, nghe cô nhắc lại một lần nữa thì cũng hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía cô.
Con còn ở đây…
Đường Đường vẫn ở đây!
Anh còn ngơ ngác, mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa mặt và bụng cô, một lúc lâu, anh đột nhiên đứng dậy, “Ưu Ưu, cái kẻ lừa đảo này, em lại chơi anh?”
Người đàn ông mới vừa rồi còn đau khổ muốn chết, hiện giờ lại hung hăng nói, hận không thể lật cái vật nhỏ suy yếu đang nằm trên giường xuống, đánh mông cô mấy cái.
Ưu Ưu vẻ mặt vô tội cười kháng nghị. “Anh Đình, em nào có lừa anh?! Em vừa mở mắt đã thấy anh quỳ gối ở đó, khóc như đái vũ lê hoa*, thương tâm muốn chết, lại không ngừng nói những lời thâm tình, em muốn chen vào cũng không chen nổi.
*Đái vũ lê hoa: hoa lê dính mưa
Cô còn cố ý dùng cái từ đái vũ lê hoa hình dung về người phụ nữ để miêu tả anh. Cô thầm nghĩ, chính anh ngốc, còn trách em?
Long Ngạo đi vào, đã sớm trở lại dáng vẻ của một người đàn ông cứng rắn, vẻ mặt không biểu cảm.
Đường Thiếu Đình nhìn anh ta, vẻ mặt thật sự khó coi, “Đại tá Long, là ông nói, đứa bé không có…!”
Cho dù Long Ngạo là cậu của Ưu Ưu, Đường Thiếu Đình cũng không khách khí, dáng vẻ như muốn đánh một trận.
Long Ngạo trong bộ quân trang, dáng vẻ nghiêm túc, sắc mặt có chút đen, hai mày nhướng cao, nhàn nhạt nói, “Tôi chưa từng nói như vậy.”
Đường Thiếu Đình càng tức giận, “Ông còn không biết xấu hổ mà nói chưa nói?”
Anh biết, người cậu này của cô không thích anh.
“Câu tôi nói chính là, đứa trẻ không có việc gì. Cậu đã vội vã chạy vào trong này mà gào khóc. Có mất mặt không?” Long Ngạo phản bác, vẻ mặt ghét bỏ anh.
“….” Đường Thiếu Đình.
Cho nên, cái ông cậu này cố tính nói câu “Đứa trẻ không có việc gì” ở phía sau.
!!!
Anh âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Lúc anh nghe nói cô mang thai còn đi thực hiện nhiệm vụ, lại thấy máu, thì tự động cho rằng đứa trẻ không còn.
Ưu Ưu dường như hiểu ra những gì đã xảy ra, rất muộn cười như lại sợ anh đau lòng. Mới vừa rồi, chắc anh rất đau khổ.
“Đại tá Long. Ông chính là cố ý!” Đường Thiếu Đình hung tợn nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ưu Ưu buồn cười.
“Em còn cười! Cậu cháu hai người cố ý đúng không?” Anh xụ mắt giáo huấn Ưu Ưu, sự ướt át nơi khóe mắt nói cho anh biết vừa rồi anh chật vật như thế nào.
“Không có. Là anh quá khẩn trương!” Ưu Ưu vội vàng phản bác, định ngồi dậy thì bị anh ấn trở lại giường.
“Em ngồi dậy làm cái gì? Không được nhúc nhích. Sau này đừng có mơ tham gia quân ngũ nữa, đừng có nghĩ tới chuyện rời khỏi tầm mắt anh!” Anh trừng mắt nhìn cô, bá đạo tuyên bố, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, giống hệt như người lớn trong nhà đang dạy dỗ đứa trẻ.
“Tương lai con bé làm gì không đến lượt cậu quản!” Long Ngạo trầm giọng nói.
Đường Thiếu Đình không thèm để ý tới anh ta, chỉ nhìn Ưu Ưu hỏi, “Vợ à, anh quản được không?”
Ưu Ưu nhìn ánh mắt cảnh cáo của anh, lại nhìn thấy khuôn mặt đen thui của cậu mình, cho nên, cô đương nhiên có lựa chọn.
“Đương nhiên cháu nghe theo anh Đình định đoạt!”
Cô tủm tỉm cười, chỉ thấy mặt cậu mình đen thêm.
!!!
Con nhóc này, dám vì đàn ông mà vả mặt cậu.
Long Ngạo trừng mắt với cô nhóc đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, trong lòng có chút mất mát, lại có chút vui mừng cho cô.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi. Lời này không sai mà.
Có chồng quên cậu mà.
Đường Thiếu Đình đắc ý nhìn Long Ngạo, Long Ngạo trừng mắt với anh rồi đi ra ngoài.
“Anh Đình, chuyện vừa rồi anh làm chưa có xong đâu!” Ưu Ưu cười nói.
“Chuyện gì?” Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt giả ngây ngốc.