Diệp đại thành tử giả vờ không thành, còn làm đổ bình dấm chua vỡ. Anh ta oán giận trừng mắt với Lục Bắc Kiêu.
Lục Bắc Kiêu không nói gì, nhưng dáng vẻ thì thể hiện rõ: Tôi không nói bậy, vợ cậu hiểu rõ mà!
“Chồng à, em tin tưởng anh!” Hoa Nhụy ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười, thấp giọng nói, khi nói thì bàn tay càng thêm dùng sức véo vào eo anh.
Tin tưởng mà còn dùng sức khi véo vậy sao?
Được! Đêm nay về nhà chủ động quỳ bàn giặt chịu phạt.
Diệp đại thành tử nhận thua trong lòng, sau đó thì buông Hoa Nhụy ra, vội vàng sắp xếp mọi người ngồi xuống ăn cơm.
5 đứa trẻ ngồi một bàn, người lớn ngồi một bàn, vô cùng náo nhiệt.
Dạ Thất tự nhiên ngồi ở bàn trẻ con.
Ưu Ưu từ nhỏ tới lớn còn chưa có ăn qua lẩu, nhưng Đường Thiếu Đình không cho cô ăn.
“Ngoan, chú đã kiểm tra trên mạng, thai phụ không nên ăn lẩu!” Đường Thiếu Đình dỗ dành cô.
“Không được ăn cay. Không phải không có cay sao?” Ưu Ưu kháng nghị.
“Cái này không liên quan tới cay, là bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều là đồ nóng, chưa kể chỉ nhúng tái thịt, nếu trong thịt có ký sinh trùng thì vi khuẩn chưa chết hết, rất có thể làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi, cho nên, để an toàn, chú cũng không ăn, có được không?” Tuy rằng anh rất thèm thịt đê nhúng, nhưng đành không ăn cùng cô.
Đường Thiếu Đình kiên trì dỗ dành Ưu Ưu. Mặc dù những điều anh nói không hẳn là khoa học, tuy rằng phải nấu lâu mới an toàn, nhưng mà, phòng ngừa một chút vẫn hơn.
Ưu Ưu thèm thuồng bĩu môi, nhưng mà vô cùng phối hợp, “Anh không ăn em sẽ không ăn.”
“Không ăn, không ăn. Anh không ăn cùng em!”
“Anh ăn anh ăn đi, em gắp cho anh ăn!” Ưu Ưu nói, đưa chiếc đũa gắp một miếng thịt dê bỏ vào bát Đường Thiếu Đình, thúc giục anh ăn.
Đường Thiếu Đình lập tức gắp miếng thịt dê cho vào miệng, vừa ăn vừa có cảm giác phạm tội, bởi vì vợ anh không thể ăn.
“Vợ chồng hai người không cần ngọt như vậy a? Coi chúng tôi là không khí sao?” Diệp Kiều nhìn hai người gắn bó thì lên tiếng trêu ghẹo.
Nói xong thì há mồm ăn con tôm mới được Lục Bắc Kiêu bóc vỏ đưa vào miệng.
Nghĩ tới chuyện bây giờ anh không sợ bị bọn họ ngược cẩu nữa, Đường Thiếu Đình đắc ý hạnh phúc trong lòng.
Anh nhìn Diệp Kiều cong môi cười, “Anh Đình tôi trước kia bị các người tú ân tú ái ngược cẩu, hiện giờ đã có chị Đình, không thể thể hiện chút sao?”
Một lát sau, trên bàn ăn là màn thể hiện sự ân ái của ba cặp đôi. Ba người đàn ông đều cố gắng thể hiện sự nuông chiều chăm sóc với vợ mình
Cuối cùng, kẻ bị ngược lại là 5 đứa trẻ. Bọn chúng đều tức giận đi lên lầu chơi điện tử.
Tiệc tối tan đi, ngoại trừ Đường Thiếu Đình và Ưu Ưu, hai cặp vợ chồng còn lại đều dắt trẻ con về mất, ai về nhà nấy.
Dạ Thất ban đầu không chịu đi, nhưng bị ánh mắt đáng sợ của Lục đại ma vương nhìn tới đành ngoan ngoãn lên xe.
Trên đường trở về tứ hợp viện, Dạ Thất trốn tịt bên cạnh Diệp Kiều. Diệp Kiều mới uống rượu, có chút sau, tính cách cũng phóng khoáng hơn, ở trước mặt Lục đại ma vương mà còn cố ý làm tàng.
“Con trai ngoan, mẹ không sợ ba con, có mẹ che chở cho con, mẹ là tư lệnh, ba con chỉ là một chỉ huy Lục quân, sao phải sợ. Đúng không?”
Dạ Thất gật đầu thật mạnh, “Mẹ, tối nay con với mẹ xem phim kinh dị suốt đêm, được không?”
Cậu sợ khi tách khỏi Diệp Kiều, Lục đại ma vương sẽ một chân tiễn cậu tới Tây Thiên. Lúc nói chuyện, ánh mắt len lén nhìn Lục đại ma vương, sau đó lại len lén định kéo Diệp Kiều về phòng mình.
“Được a! Vẫn là Tiểu Thất hiếu thuận nhất!” Cô lớn tiếng nói.
Đi tới cửa phòng, cô đột nhiên A lên một tiếng, cả người đập vào lồng ngực rắn chắc của Lục đại ma vương.
Dạ Thất thấy thế thì sợ hãi buông tay, nhanh như chớp chui tọt vào phòng, khóa trái cửa lại.