Tiêu Đề: Có tin ông đây cho người đến nhà họ Hạ cầu hôn không?
Dạ Thất dựa lên cửa sổ, thấy Lục đại ma vương ôm Diệp Kiều đến nhà chính rồi, cậu mới thở phào một hơi.
Nếu không…thế nào cậu cũng bị đánh chết cho xem!
Chỉ chốc lát sau, cậu đi vào phòng tắm bốc hơi nóng, không nhanh không chậm tắm, lúc cúi đầu, lơ đãng nhìn thấy ngực, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh buổi sáng hôm đó thức dậy, cúi đầu nhìn thì thấy ngực đầy vết cào.
Cậu vội vã nhắm mắt lại, ngửa mặt lên, lắc lắc đầu, chẳng qua, trong đầu lại không tự chủ hiện lên hình ảnh của đêm đó…
Cậu có ý tốt đưa cô đến phòng khách nghỉ ngơi, sau khi đưa cô vào phòng xong thì mở cửa ra định rời đi, ai ngờ, “bên hồ Đại Minh” hung mãnh như sói đột nhiên kéo cậu về, sức lực của cô ấy vô cùng lớn, đẩy ngã cậu lên giường, sau đó, một con người bình thường trông rất lạnh lùng như cô lại nhào tới, đè ép dưới cơ thể, cơ thể cô khô nóng như cái mỏ hàn, thè đầu lưỡi ra liếm môi cậu…
“Nào…!”. Cô khàn giọng nói, làm như đang kìm nén.
Cậu cũng không biết cô có ý gì, không ngừng đẩy cô ra, cơ thể nóng bỏng của cô lại giống như một thanh sắt nung chảy quấn quanh người cậu, cậu đẩy không ra, cũng tránh không khỏi!
Dòng nước ấm áp gột rửa thân hình trông như cao gầy nhưng cũng đầy cơ bắp rõ ràng của chàng thanh niên, cậu ngửa đầu, trong đầu toàn là những hình ảnh không hợp với thiếu nhi khiến cậu cảm thấy rất hổ thẹn, đồng thời các giác quan trong cơ thể lại phản ứng rất kỳ lạ…
Càng nghĩ càng khô nóng khó chịu, cậu tức giận đến mức nghiến răng, điều chỉnh từ nước nóng sang nước lạnh!
Dội nước lạnh, nhiệt độ cơ thể cậu mới dần dần hạ xuống, cái nóng cũng dần dần nguội lạnh!
Nửa tiếng sau cậu mới ra khỏi phòng tắm, căn phòng phía bắc đã đủ ấm áp, sau khi tắm xong, cho dù chỉ mặc một cái quần lót và khoác khăn tắm cũng không cảm thấy lạnh, cậu vừa đi về phía phòng ngủ vừa lau mái tóc còn ướt.
Đột nhiên có mùi thuốc lá bay tới khiến cậu ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu một cái, Dạ Thất sợ đến mức rơi rớt linh hồn!
Lục đại ma vương mặc áo len màu xám tro và sơ mi trắng đang ngồi trước máy tính của cậu, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú trưởng thành không một chút biểu cảm, đôi mắt đang nhìn cậu chằm chằm.
“Cha vào bằng cách nào thế?!”. Giọng nói của Dạ Thất hơi nức nở, cậu cau này, trông như sắp khóc, lại có vẻ uất ức như gặp cảnh khốn cùng vậy.
Cậu muốn vọt tới cửa phòng, bỏ trốn mất dạng quá đi mất!
Nhưng cậu biết, mình trốn không thoát đâu!
“Mẹ!”. Cậu sợ hãi muốn gọi mẹ, hét lên.
Huhuhu…Diệp Kiều Kiều ơi cứu mạng với!
Lục đại ma vương tức giận đứng lên, đè mạnh tàn thuốc trong cái gạt tàng thuốc trên bàn!
Anh lại gần Dạ Thất, Dạ Thất sợ hãi đến mức liên tục lùi về sau.
“Nhìn cái bộ dạng hèn nhát này đi! Tới tết là 21 tuổi rồi mà còn sợ hãi gọi mẹ! Có phải đàn ông không?! Có khí khái chút nào không?!”. Lục Bắc Kiêu lại gần cậu, xám mặt trác cứ.
Cuối cùng Dạ Thất dựa lưng vào tường, sợ hãi đưa hai tay lên ôm đâu.
“Đừng ôm đầu! Đứng nghiêm ngay ngắn cho ông!”. Lục đại ma vương trầm giọng ra lệnh.
Dạ Thất nào dám không nghe, dựa lưng vào tường, đứng thẳng lên, hai tay vẫn không buông, nắm chặt cái khăn tắm, như sợ rơi.
Lục đại ma vương hiển nhiên không hài lòng với biểu hiện của cậu, mặt càng xám hơn, Dạ Thất rất thức thời thả hai tay xuống, thẳng tắp hai bên người.
“Lục Chiến Kỳ! Xem ông đây chết rồi sao?! Người phụ nữ của ông mà muốn cưng chiều? Không muốn sống nữa à? Hả?!”. Lục đại ma vương thù dai sầm mặt xuống, lúc nói chuyện, anh nâng chân phải lên 90 độ, đá lên chân cậu.
“Không có, không có xem cha chết rồi…”. Giọng Dạ Thất run rẩy, sợ muốn chết mà nói.
“Còn dám như vậy nữa, có tin ông đây cho người đến nhà họ Hạ cầu hôn không?!”. Lục Bắc Kiêu cố ý hù dọa cậu.