Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1392 - Chương 1392:

Chương 1392:

Tiêu Đề: Cởi quần ra, nằm xuống!

Cầu hôn?!

Bảo cậu cưới “bên hồ Đại Minh”?!

!!!

Chi bằng để cậu chết đi cho xong!

Huhuhu…

Cậu cũng biết Lục đại ma vương đang cố ý, chỉ vì cậu hôn Diệp Kiều Kiều mà cha đã muốn tùy tiện gả cậu đi rồi, à không phải, tùy tiện để cậu cưới rồi!

Đúng là cha ruột!

Từ trước đến nay trong mắt cha chỉ có Diệp Kiều Kiều thôi!

Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng vậy!

Nước mắt đảo quan trong hốc mắt, cậu muốn khóc nhưng lại không dám: “Không dám! Con không muốn kết hôn đâu! Con vẫn còn là con nít!”

Cậu vừa dứt lời, Lục đại ma vương đã đá mạnh vào chân cậu: “Lục Chiến Kỳ! Nói câu này ra mà không biết xấu hổ à?! Mày đã là đàn ông rồi, trông hèn nhát thế này thì tương lai làm sao mà thành gia lập nghiệp được?!”

Tuy lúc trước bà Lục đã nói giúp cậu một lần nữa ở trong điện thoại, nói trước đây cậu bị bệnh tự kỷ thế này thế nọ, lại chỉ có ký ức đến năm mười mấy tuổi của kiếp trước, tâm hồn vẫn còn là một cậu bé vị thành niên, nhưng, mấy anh già như anh thì không mềm lòng như phụ nữ đâu.

Thằng nhóc thúi này dù sao cũng phải trưởng thành, gặp chuyện dù thế nào cũng phải tự mình đối mặt, chứ không phải lẩn tránh, làm đà điểu!

Con trai của Lục Bắc Kiêu anh làm sao có thể hèn nhát như thế được?!

Dạ Thất còn ra vẻ như gặp cảnh khốn cùng, không lên tiếng.

“Trốn, trốn có ích gì sao? Hơn nữa, nhà gái người ta cũng có bảo mày làm cái gì đâu, con mẹ nó mày sợ cái gì?”. Nhìn thằng nhóc thúi trước mắt có vẻ như sắp khóc, anh chỉ muốn đá cậu một cú bay về thành phố N thôi!

Thằng nhóc thúi này có thể sánh ngang với đồng chí Đỗ Quân yếu ớt nhu nhược được đó!

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì đồng chí Đỗ Quân khi ở trên giường cũng vẫn là một người đàn ông!

Dạ Thất vẫn không hé răng, cậu cảm thấy mình rất uất ức, sự trong sạch bị hủy hoại, mấy người họ không an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu thì thôi, còn chế giễu cậu, dạy bảo cậu!

Lục Bắc Kiêu nhìn xuống vết sẹo do đạn bắn trên chân trái của cậu: “Sáng mai, đến 301 kiểm tra lại vết thương ở chân đi!”

!!!”

“Con không muốn!”. Dạ Thất lớn tiếng nói.

Chết cũng không đến 301 nữa đâu, không thể gặp lại bên hồ Đại Minh nữa!

Lục Bắc Kiêu tức giận đến mức rất muốn rống cậu!

“Mày có cơ hội phản kháng à?! Phải đi! Đây là mệnh lệnh!”. Anh nhìn chằm chằm cậu, quát lên.

“Đừng có hòng tìm mẹ mày làm chỗ dựa, giờ ông đây sẽ xử lý cô ấy! Mày đàng hoàng một chút cho ông! Bớt giở trò khôn ranh đi, cha mày trị con thỏ chết bầm như mày như chơi dế thôi! Cút đi ngủ! Sáng mai, ông đây đích thân dẫn mày đi khám!”. Anh hung ác nói, từng câu từng chữ đều là giọng ra lệnh.

“Không thể không đến 301 sao?! Thành phố J nhiều bệnh viện thế mà!”. Dạ Thất nức nở nói.

Cậu biết sau khi trở về sẽ không trốn được mà lại phải đến 301 mà!

“Phải là 301!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói, đương nhiên anh biết tâm tư của thằng nhóc thúi này, anh không muốn cho cậu trốn, anh phải cho cậu học cách đối diện với tất cả những gì cậu không muốn đối diện!

Ném lại câu này xong, anh lập tức đi ra ngoài.

Cha ruột đấy!

Lục đại ma vương vẫn giống như kiếp trước, lúc nào cũng dạy dỗ cậu, làm khó cậu!

Nếu ngày mai bên hồ Đại Minh không đi làm thì tốt rồi!

Lúc Dạ Thất ngã xuống giường thì cậu nghĩ đến niềm hy vọng duy nhất này, hoặc là, vận may của cậu sẽ khá hơn một chút, cho dù cô có phụ trách thì cậu cũng đừng gặp phải cô!

Thằng nhóc ngốc nghếch này nào có biết rằng, đời sóng thực tế giống trên tivi lắm, cũng “máu chó” khắp nơi thôi!

Lục đại ma vương trở về nhà chính, sau đó xử lý cô vợ cuồng ăn nhậu nào đó một trận!

Lúc đó, củ cải già đa tình ngày xưa – Diệp Đại Thành – và củ cải non đa tình ngày nay – bạn nhỏ Diệp Nhất Mộc – đều bị bà Diệp phạt quỳ trên bàn phím, đồng thời yêu cầu mỗi người phải viết ít nhất một tờ giấy cam kết!

Lúc Diệp Kiều thức dậy, mặt trời đã lên đến mông rồi, nghe Lục Tiểu Cổn nói, sáng sớm Lục đại ma vương đã áp giải Tiểu Thất ra ngoài, nói là đến bệnh viện 301 kiểm tra vết thương ở chân.

Ban đầu Diệp Kiều còn tưởng rằng, dù gì cũng là cha, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, vẫn quan tâm con trai lắm.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, cô cảm thấy mình nghĩ Lục đại ma vương quá lương thiện rồi, rõ ràng là anh đang cố ý trị Tiểu Thất!

Hai cha con sau khi đến bệnh viện thì bốc số để đến khoa chấn thương chỉnh hình.

Đến phòng khám bệnh của khoa chỉnh hình, Lục Bắc Kiêu vô tình gặp được một tiểu đội trường lúc ở đại đội trinh sát trước đây, bọn họ đến khu hút thuốc ôn chuyện. Dạ Thất thức thời không dám chạy trốn, nhưng mà, cậu vẫn móc từ trong túi ra một cái mũ lưỡi trai, khẩu trang, kính râm, đeo hết vào, che chắn kỹ càng, ai không biết còn tưởng rằng cậu là ngôi sao lớn đến khám bệnh!

Trước đây mặc dù cậu nằm viện ở khu nội trú, nhưng mà Hạ Hòa là bác sĩ thực tập của khoa chỉnh hình, thường xuyên đi kiểm tra phòng bệnh, cho nên, cô thường trực ban ở phòng khám bệnh ngoại trú của khoa chỉnh hình.

Dạ Thất đi đến quầy làm việc của điều dưỡng, sau khi lấy kính râm xuống, hai mắt còn nhìn xung quanh, rất sợ gặp phải người không muốn gặp.

“Là anh à! Tiểu Thất!”. Điều dưỡng ở quầy điều dưỡng liếc mắt một cái đã nhận ra Dạ Thất, tuy cậu đã đeo một cái khẩu trang to đùng.

Nhưng ai bảo cậu đẹp trai chứ, y tá bọn họ đều nhớ cậu.

Ở trước mặt người lạ, Dạ Thất luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng, nhưng hôm nay là một ngày rất ngoại lệ, cậu kéo khẩu trang xuống, miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Chị, chị xem giúp em một chút, bên hồ Đại Minh, à không đúng, Hạ Hòa, bác sĩ thực tập Hạ Hòa, bây giờ có trực ban không?”

Chị?

Y tá còn nhỏ tuổi hơn cậu, vốn dĩ vẻ mặt rất hào hứng, nghe xong thì cau mày, nghĩ thầm, anh đẹp trai này đúng là không biết ăn nói gì cả.

“Bác sĩ Hạ ngày hôm nay không trực”. Sau khi nhìn vào bảng phân công trong máy tính, y tá nói với Dạ Thất.

A a a a a a!

Dạ Thất ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng ung dung, nhưng tội tâm đã hưng phấn như con khỉ, nhảy nhót tứ tung!

Bên hồ Đại Minh không trực!

Ngày hôm nay không gặp cô ấy!

Thật sự quá tốt rồi!

Lúc Lục Bắc Kiêu tìm đến, anh thấy con trai vốn dĩ che chắn rất là kỹ càng, bây giờ đã tháo hết mũ và khẩu trang xuống, còn có vẻ rất vui mừng hớn hở, anh nhướn mày, nghĩ thầm, lẽ nào ngày hôm nay Hạ Hòa không trực sao?

Thằng nhóc thúi! Hèn nhát!

Anh trừng mắt nhìn cậu một cái, Dạ Thất đàng hoàng lại ngay, đi với anh đến xếp hàng ở cửa phòng bệnh khoa chỉnh hình.

Rõ ràng chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nhưng Lục Bắc Kiêu đã quen với sự tồn tại của đứa con trai này từ lâu rồi, trong đầu cũng xem cậu như con trai ruột, không hề có cảm giác không ổn.

Đợi khoảng mười phút là đến phiên bọn họ, để rèn luyện tính tự lập cho Dạ Thất, anh bảo cậu tự đi vào.

Dạ Thất cầm bệnh án và báo cáo kiểm tra nhiều lần đi vào.

Bác sĩ là một dì khoảng hơn 40 tuổi, mặc áo blouse trắng, tóc xoăn ngắn, đeo cái kính cận.

Sau khi nhìn bệnh án của Dạ Thất, bác sĩ ôn hòa nói: “Lục Chiến Kỳ, bây giờ cậu đi vào phòng kiểm tra, để bác sĩ xem miệng vết thương của cậu một chút”.

Phía sau phòng khám ngoại trú có một cái bình phong, sau tấm bình phong còn có một cánh cửa, phía sau cánh cửa chính là phòng kiểm tra.

Dạ Thất nghe lời bước vào.

Trong phòng kiểm tra có hai cái giường, còn có một bóng người mảnh khảnh, cũng mặc áo blouse trắng, đưa lưng về phía cậu, đang thu xếp dụng cụ.

Cậu lễ phép gõ cửa một cái: “Chân bị thương do đạn bắn, đến tái khám”.

“Vào đi! Đóng cửa lại!”. Áo blouse cất giọng nói.

Dạ Thất cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng vì đối phương bịt khẩu trang nên không phân biệt được, cậu ngoan ngoãn đi vào, đóng cửa lại.

Áo blouse xoay người lại, vừa xoay người lại, nhìn thấy bóng người màu đen đứng đó, cô hơi ngẩn ra, sau đó bình thường lại ngay tức khắc, nghiêm túc nói: “Cởi quần ra, nằm xuống!”.

Bình Luận (0)
Comment