Tiêu Đề: Như thể cô sẽ ăn thịt cậu vậy đó!
Giọng nói cách một lớp khẩu trang, câu đầu tiên cậu có thể không nghe rõ, nhưng mà câu thứ hai khiến ngực cậu chấn động dữ dội, nhìn về phía người mặc áo blouse ở cách đó không xa, mặc dù đối phương đeo khẩu trang, nhưng sao cậu có thể không nhìn ra được chứ, đó là người mà có hóa thành tro cậu cũng có thể nhận ra được, bên hồ Đại Minh!
Cô ta là Hạ Hòa!
!!!
Không phải ngày hôm nay cô ta không trực sao?!
Bình thường cho dù gặp phải, cô ta cũng không thể nào ở trong phòng khám được!
Trong đầu Dạ Thất có một đám quạ kêu “quạ quạ quạ” bay ngang qua, để lại bốn chữ: Oan gia ngõ hẹp!
Hừ!
Cậu quay đầu bước đi, đến cửa, mở cửa ra ngoài.
Hạ Hòa đứng đó, mày khẽ nhíu lại.
Dạ Thất buồn bực ra khỏi phòng kiểm tra, chẳng qua đi chưa được mấy bước đã thấy Lục Bắc Kiều từ bên ngoài vào, cậu sợ đến mức vội vàng xoay người lại, khẩn cấp vọt vào phòng kiểm tra!
Đm! Lục đại ma vương còn khủng bố hơn bên hồ Đại Minh!
Nếu để Lục đại ma vương biết người kiểm tra cho cậu là Hạ Hòa, cậu lại còn lẩn tránh cô, chắc chắn anh sẽ lại muốn đánh cậu cho xem!
Vừa mới đi vào, nhìn thấy Hạ Hòa, cậu lại muốn quay đầu bước đi!
!!!
Ngột ngạt quá đi mất!
Hạ Hòa cũng không hiểu, tại sao cậu thấy cô là tránh, rồi bây giờ lại lộn ngược về: “Rốt cuộc cậu có muốn kiểm tra không?”
Cô đeo khẩu trang y tế màu xanh hơi mỏng, đôi mắt sáng trong trẻo, bình tĩnh không lay động mà nhìn chàng trai vóc người cao ráo ở cách đó không xa, lên giọng hỏi.
Dạ Thất vốn muốn nói, kiểm tra cái khỉ gì, nhưng mà, cậu nghĩ đến những lời cha cậu nói.
Kiểm tra thì kiểm tra, ai sợ ai?
Cậu là Lục Chiến Kỳ!
Cậu là ông nhỏ Thất! Con trai của đại soái Lục!
Hổ phụ vô khuyển tử!
Cậu cũng không nói gì, cậu cởi chiếc áo khoác gây cản trở ra, định nằm lên giường.
“Cởi quần ra trước đã!”. Hạ Hòa nghiêm túc nói.
Dạ Thất: “…”.
Nếu một người bác sĩ không quen biết nói với cậu một câu như vậy, sẽ không có bất cứ điều gì là cậu cảm thấy không ổn, nhưng mà lời này lại phát ra từ miệng của Hạ Hòa, thế thì rất khác!
Trong đầu cậu lại không tự chủ mà hiện lên hình ảnh đêm đó, cô nóng bỏng cởi bỏ thắt lưng của cậu, vừa thở dốc vừa vội vàng nói: “Cởi quần ra…”
!!!
Toàn thân bỗng khô nóng, cậu ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ lạnh lùng đứng cách cậu một cái giường, cô bây giờ và cô đêm đó quả thật tưởng như hai người!
Cởi thì cởi, cậu là đàn ông, sợ cái quái gì?
Cậu xoay người, “cạch” một tiếng, cởi thắt lưng ra, tuột quần jean đến vị trí vết thương, nằm xuống.
Vừa mới nằm xuống thì cái cảm giác xấu hổ đó lại kéo đến nữa rồi!
Thấy Hạ Hòa đeo găng tay y tế vào, cậu quay đầu sang một bên, không nhìn cô.
Vết thương do đạn bắn nằm bên đùi trái, vết thương đã sớm khép lại, để lại một vết sẹo, vì trời lạnh nên vết sẹo bị đông cứng, tím bầm.
“Chỗ này có đau không? Hoặc là có cảm giác gì không?”. Ngón tay đeo găng tay của cô đè lên xung quanh vết sẹo, nơi hơi nhô lên một chút, thản nhiên hỏi.
Tay cô vừa đụng đến chân cậu là Dạ Thất đã mất tự nhiên, toàn thân chấn động, ngay sau đó, thân thể lại có phản ứng xấu hổ!
“Không…không đau! Không có cảm giác gì hết!”. Cậu tức giận nói, vừa lúc mở miệng thì chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẽn đến mức không nói ra tiếng, cố lắm mới thốt lên được, toàn bộ khu vực thắt lưng và mông đều như lửa cháy, thậm chí còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Thật sự không có cảm giác gì?”. Cô lại thản nhiên hỏi một câu, rất bình thường, là một câu hỏi của bác sĩ đối với bệnh nhân.
Nhưng lọt vào tai cậu lại nghe rất mờ ám!
Dạ Thất tức giận đến mức ngồi dậy, chỉ thấy Hạ Hòa khom người, mắt đang nhìn vào một nơi nào đó, cậu cũng nhìn sang.
!!!
Ngay sau đó, cậu vội vã xuống giường, vừa kéo quần lên, vừa quay đầu lui sau nhìn cô một cách đề phòng, như thể cô sẽ ăn thịt cậu vậy đó!
Hạ Hòa đứng thẳng dậy, tháo găng tay và khẩu trang ra, khuôn mặt lạnh lẹo tao nhã không có bất cứ cảm xúc nào: “Nhớ mặc quần giữ ấm, vết sẹo của cậu sợ là lạnh quá sẽ tổn thương đấy!”
Rất lâu sau…
Tiểu Thất: Bà xã, xin được ăn thịt!
Tiểu Hạ: Không muốn ăn.