Tuy Lý Vận không nói rõ, nhưng dáng vẻ của cô ta như vậy, rõ ràng cho thấy muốn các bạn trong lớp tưởng là Diệp Kiều nói.
“Mình làm sao?”. Diệp Kiều trưng vẻ mặt mù mờ, lớn tiếng nói.
“Tút tút…”. Lúc này, hai tiếng vang lên, âm thanh còn lớn hơn trước đó, sau đó cả phòng càng yên tĩnh hơn, càng lúng túng hơn…
“Mẹ kiếp! Đứa nào đánh rắm thối thế! Đánh thức cả ông nội nhỏ rồi đây này!”. Lục Bắc Trì mỗi lần đi học là ngủ, lúc này ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét, cậu ta luôn lôi thôi lếch thếch, bất kể thô tục hay không.
Lời cậu nói chọc cả lớp cười vang.
Chỉ thấy mặt Lý Vận đỏ lên, không kịp giơ tay đã lao ra cửa phòng, bụng cô ta đau quá!
“Má nó, thì ra là hoa khôi giảng đường! Hoa khôi giảng đường cũng biết đánh rắm à!”. Lục Bắc Trì thấy là Lý Vận thì cố ý nói to lên, cậu có ý định giúp chị dâu của cậu đấy.
Thần bổ dao!
Không hổ là em chồng của cô!
Diệp Kiều cúi thấp đầu cười trộm, thằng nhóc thúi này, đúng là cậu ta! Lý Vận tự làm tự chịu, còn con mẹ nó muốn chụp mũ cho cô, lần này, hoa khôi giảng đường biến thành trò cười rồi!
Với tính tình Bạch Liên Hoa của Lý Vận, bây giờ chắc có lẽ xấu hổ muốn chết rồi!?
Diệt Tuyệt sư thái vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo: “Im lặng!”. Ra lệnh một tiếng, phòng học lập tức yên tĩnh lại, Lục Bắc Trì tiếp tục ngủ, còn Diệp Kiều thì lắng nghe sư thái nói.
“Lớp trọng điểm khối khoa học xã hội cũng chỉ có 60 chỉ tiêu, vào lớp trọng điểm cũng có nghĩa là các em còn có một tia hy vọng thi vào đại học! Các em học sinh, thi vào đại học là cái gì? Thi vào đại học là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc! Tôi hy vọng các em, bất kể là gia đình giàu có hay là con em cán bộ cao cấp, đều có thể cố gắng, liều mạng bằng chính năng lực của mình! Cha mẹ của các em cũng không thể giúp các em cả đời đâu!”
60 chỉ tiêu…
Cô rất muốn vào lớp trọng điểm này! Lớp trọng điểm có nghĩa là giáo viên tốt nhất, bạn học đều là học sinh khá giỏi, phong cách học tập cũng đều tích cực hướng về phía trước, đương nhiên cạnh tranh cũng khốc liệt.
…
Trong WC, Lý Vận xả xong, một mực chờ đợi Diệp Kiều đưa giấy vệ sinh cho mình, đến khi hết tiết cũng không thấy cô tới, cô ta nôn nóng muốn chết, cũng tức muốn chết, càng mắc cỡ muốn chết.
Cô ta vẫn luôn xây dựng hình tượng ngọc nữ thanh thuần, sao lại có thể làm trò cười cho thiên hạ trước mặt cả lớp như vậy được!
Cô ta ngồi trong toilet hơn nửa tiếng, cả người thúi hoắc rồi, châ cũng đã tê rần, mà vẫn không có ai đưa giấy vệ sinh cho cô ta, thấy có bạn nữ trong lớp bước vào, một người thường chết vì sĩ diện như cô ta không thể vứt hết mặt mũi hỏi mượn giấy vệ sinh được, chỉ có thể cúi thấp đầu chờ, bụng vẫn còn đau từng cơn, bên trong kêu ùng ục.
“Diệp Kiều, cậu đọc sách gì thế? Giả vờ chăm chú cái gì! Mau đi xem thử sao Lý Vận còn chưa quay về đi!”. Thấy lại sắp vào tiết, Thẩm Hi Xuyên đi tới bên bàn cô, nói với cô.
Diệp Kiều chỉ nghe thấy điện thoại cầm tay của mình đang rung.
“Có lẽ là ông nội gọi cho mình, mình không rảnh!”. Diệp Kiều lấy điện thoại ra, kẹp trong một quyển sách, nói xong rồi lập tức chạy ra khỏi phòng học nghe máy.
Con nhóc thối tha, ông nội cô ta mua điện thoại cầm tay cho cô ta rồi? Thật con mẹ nó có tiền!
Hai mắt Thẩm Hi Xuyên sáng lên, tuy cậu ta cũng ở đại viện hải quân, nhưng cha cậu ta chẳng qua chỉ là một tên lính nhỏ, sao có thể so với nhà họ Diệp được!
…
Diệp Kiều chạy mãi đến một góc không người mới nghe máy, hơi thở quen thuộc phát ra, khiến cô cay sống mũi.
“Là anh Kiêu sao?”. Cô nhẹ giọng hỏi.
“Nhóc con! Anh đang ở sân bay, em đang ở đâu?”. Giọng nói cưng chiều vang lên.
Lúc này, trong góc phòng chờ của sân bay, ở chiếc điện thoại công cộng bên cạnh, Lục Bắc Kiêu mặc một bộ đồ rằn ri, thân hình cao lớn, đầu đội mũ nồi đen tượng trưng cho bộ đội đặc chủng và kính mác tàn khốc, anh cầm ống nghe trong tay, không giống với dáng vẻ nghiêm khắc của anh, anh mỉm cười một cách dịu dàng và cưng chiều.
Anh đang ở sân bay, có nghĩa là hôm nay anh rời đi, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ xa cách biển cả nghìn trùng…