Thao trường nhỏ trước dãy nhà dạy học lớp 12, trong một kỳ nghỉ hè mà cỏ dại đã mọc cao ngang đầu gối, cô đứng trong góc nhỏ, đối mặt với tường, cầm điện thoại cầm tay, viền mắt đã sớm đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại. Cô ngửa đầu lên, không ngừng chớp mắt, lấy điện thoại cầm tay ra, hít một thời thật dài, gắng gượng nở nụ cười.
“Anh Kiêu, trùng hợp, ngày hôm nay chúng em khai giảng, em đang ở trường”.
Nhóc con, khóc rồi!
Cho dù cô có ngụy trang tốt nhường nào anh cũng có thể nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô: “Nhớ anh sao? Anh vẫn chưa ra nước ngoài đâu! Đừng buồn, ngoan!”
Vẫn bị anh nhìn thấu…giọng nói của anh xen lẫn ý cười nhàn nhạt và sự cưng chiều.
“Nhớ từ lâu rồi! Anh Kiêu, em ngoan, em không buồn!”. Cô không hề che giấu nỗi nhớ đối với anh chút nào.
“Thằng nhóc họ Thẩm đó không dây dưa với em chứ?”
“Anh Kiêu, em đang đối phó với đôi tra nam tiện nữ đó đây! Còn có Trì Tử “thổi lửa” giúp em nữa, anh yên tâm, em sẽ không bị bọn họ bắt nạt đâu!”. Diệp Kiều vội vàng nói.
Lúc này, tiếng chuông vào học cũng reo lên.
“Vậy đi nhé, em đi học đi, ngoan ngoãn chờ anh về!”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
“Ừm! Anh Kiêu, anh bảo trọng! Lúc huấn luyện gian khổ, hãy nghĩ đến em đang đợi anh về! Em nhận được hình của anh rồi, rất đẹp rai! Rất muốn hạ gục anh trong bộ quân phục!”. Trời ơi, lần này cô thật sự là một kẻ mê trai chính hiệu, trong đầu toàn là hình ảnh cấm dục và rất ngầu của anh khi mặc quân trang thôi.
Trong góc sân bay, Lục Bắc Kiêu ăn mặc nghiêm túc nở nụ cười đắc ý: “Nhóc con! Chờ anh về, em dám không hạ gục anh thử xem!”
“Hạ gục! Nhất định hạ gục! Anh Kiêu, em phải về phòng học rồi”. Cô cũng nhìn thấy Lý Vận đang đi về phía bên này.
“Ngoan, đi đi, em cúp trước đi!”. Anh cưng chiều nói, lúc này, đồng chí lão Lục chắc cũng chờ đến phiền rồi.
“Anh Kiêu…”
“Hửm?”
“Te amo!”. Diệp Kiều nói xong thì lập tức cúp máy, trái tim đập loạn xạ vì anh.
Bên kia, Lục Bắc Kiêu vô cùng cảm động trong lòng. Nhóc con, khả năng hiểu biết rất tốt, cái đó mà cô cũng đoán được, phát âm cũng rất chuẩn.
Vợ anh đúng là ưu tú!
(Lục Tiểu Cổn tranh công: Cha, cha, là con dạy đấy!)
Diệp Kiều chờ Lý Vận mệt lả đến gần rồi ân cần hỏi han cô ta.
“Kiều Kiều, có phải do đồ ăn sáng cậu mang đến có vấn đề không?”. Lý Vận hoài nghi mình ăn đồ ăn bị đau bụng, chất vấn Diệp Kiều.
“Không thể nào…Thẩm Hi Xuyên vẫn bình thường mà, hai người ăn đồ ăn giống nhau mà!”. Diệp Kiều cau mày: “Có phải là viêm dạ dày cấp tính không, mùa hè dễ dàng phát bệnh này nhất đấy, hay là cậu đến phòng y tế xem thử?”
“Không đi! Đúng là xui xẻo!”. Lý Vận thở phì phò nói, cô ta cũng rất ngại vào phòng học, mắc cỡ muốn chết! Vốn còn muốn chụp mũ cho Diệp Kiều, ai ngờ…
“Cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai đấy?”
“Ông nội mình! Gần đây ông nội quản mình rất nghiêm, còn ra lệnh cho mình phải thi đậu đại học!”
“Ông nội cậu cũng để ý đến cậu quá nhỉ!”. Lý Vận nhỏ giọng thì thầm, tưởng rằng Diệp Kiều không nghe thấy, Diệp Kiều không lên tiếng, khóe miệng chỉ khinh thường nhếch lên.
“Bạn học sinh này, em học lớp này à?”. Diệp Kiều xin vào lớp, thầy giáo đứng bên cạnh bàn trên bục giảng hỏi. Trước đây chưa từng thấy lớp này còn có nữ sinh xinh đẹp như vậy, tuy rằng trang phục hơi bình thường.
“Thầy ơi, bạn ấy là Diệp Kiều!”.
Có học sinh trả lời thay Diệp Kiều.
Chỉ thấy vẻ mặt thầy dạy toán hết sức kỳ lạ, cô bé xinh đẹp này sao có thể là Diệp Kiều xấu xí được chứ, cái cô Diệp Kiều ông ta ghét nhất, lúc nào cũng kéo điểm toán bình quân của cả lớp xuống!
Thật ra buổi sáng lúc Diệp Kiều đến lớp, những bạn học khác cũng vô cùng kinh ngạc giống vậy. Diệp Kiều lấy kính xuống, không mặc đồng phục học sinh, lưng thẳng tắp, thế mà lại đẹp như vậy, còn hơn cả hoa khôi lớp, hoa khôi trường ấy chứ!
Diệp Kiều cũng không nhớ rõ ông thầy dạy toán này họ gì rồi, chỉ đáp lại bằng nụ cười mỉm, quay về chỗ ngồi của mình, Lý Vận đến sau, cô ta chạy chậm, cúi đầu rất thấp. Nói tóm lại lần này cô ta quá nhục nhã trước mặt cả lớp rồi!
…
Lý Vận lại nhận được hai bức thư tình, lặng lẽ giấu dưới hộc bàn.
Diệp Kiều cắm đầu làm đề toán, khóe miệng nhếch lên khinh thường, nghĩ thầm, những nam sinh này đúng là bị mù, không biết Lý Vận là Bạch Liên Hoa, bề ngoài thì thanh thuần, trên thực tế thì viết thư tình qua lại với nhiều nam sinh sao?
Lúc này, thấy cô ta lại lấy ra một tấm ảnh chụp chung từ trong hộc bàn, cô tò mò lại gần: “Lý Vận, cái này là cái gì vậy?”
Đó là một tấm ảnh chụp chung của lớp, liếc mắt một cái, Diệp Kiều đã thấy một khuôn mặt đẹp trai và bắt mắt nhất trong đám học sinh đông đúc, anh Kiêu của cô, ảnh chụp lúc tốt nghiệp lớp 12.
“Kiều Kiều, ông xã tương lai của mình ở đây này, cậu đoán xem là ai?”. Lý Vận tỏ vẻ say mê, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt của Lục Bắc Kiêu trong đám nam sinh.