Tiêu Đề: Sau này chỉ cho phép bị tôi trộm thôi!
Thấy Hạ Hòa yên lặng thừa nhận mình ngu xuẩn, Dạ Thất bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng hôm đó, khi cô đối mặt với tên khốn kia, trông cô cũng rất yên lặng, còn tát cho tên khốn kia một cái một cách xinh đẹp, cách nhìn của cậu về cô đã triệt để thay đổi thêm lần nữa.
Cũng không tàn nhẫn mà mắng cô nữa!
“Cô nói đi! Tôi đi trộm đồ ăn đã!”. Cậu nói một câu, dập tắt tàn thuốc, chơi máy tính.
“Tôi muốn cho mọi người trong nhóm biết là Triệu Nghị Thần quá trớn trước, cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta! Tôi sẽ lại đi tìm người phụ nữ kia, công ty của Triệu Nghị Thần sắp phá sản rồi, anh ta qua lại với người phụ nữ kia chẳng qua là vì tài nguyên của cô ta thôi, tôi không tin là cô ra nhịn nổi những chuyện này!”. Hạ Hòa lại nói.
Dạ Thất đang chờ thu hoạch dâu tây của cô, nghe vậy thì không nói gì.
“Lúc tụ tập, Triệu Nghị Thần chắc chắn sẽ trưng ra bộ mặt giả tạo trước mặt bạn bè, nói tôi phản bội anh ta. Nếu thuận lời, tôi hy vọng người phụ nữ kia lên sàn, thừa nhận bọn họ đã ở bên nhau từ lâu rồi!”. Hạ Hòa lại nói.
Dạ Thất thu hoạch dâu tây của Hạ Hòa trước tiên, đồng thời vội vàng bấm sang video: “Dâu tây của cô chín rồi, mau đi thu hoạch đi, đừng để bị người ta ăn trộm!”
Hạ Hòa không nói nổi, cũng đã ăn xong mì tôm: “Tôi chơi nông trại chính là để đồng nghiệp trộm”.
Dạ Thất lại tỏ vẻ phẫn hận và bất lực lần nữa: “Cô lập tức đi thu hoạch cho tôi! Sau này chỉ cho phép bị tôi trộm thôi!”
Anh ta thật là bá đạo!
“Cậu trộm đồ ăn xong rồi, sao lại không xóa tôi đi?”. Hạ Hòa vừa mở nông trại ra, vừa sâu xa nói.
Ai nói không xóa làm chó?
Dạ Thất: “…”
“Gâu gâu gâu!”. Bên ngoài vang lên tiếng sủa của Tia Chớp một cách vô cùng trùng hợp.
“Tôi còn tưởng cậu đang sủa chứ”. Hạ Hòa không khỏi đùa cậu.
Dạ Thất: “Bên hồ Đại Minh! Tạm biệt!”
Vì không thích làm chó, Dạ Thất oán hận nói.
“Đừng đừng đừng, giúp người thì phải giúp đến cùng, chuyện này vẫn chưa xong đâu, khi nào xong rồi, cậu xóa tôi đi cũng không muộn! Tôi thu hoạch dâu xong rồi, vụ tiếp theo vẫn là 20 phút sau. Nhưng mà, cậu nghỉ ngơi trước đi! Tôi cũng phải đọc sách!”. Hạ Hòa vội vàng “vuốt lông” cậu.
Cậu nghe cô nói vậy, sao lại có cảm giác như thể bị cô lợi dụng xong xuôi rồi là sẽ đá văng ấy nhỉ?
Trong video, cô cũng thật sự đi lấy sách.
“Cô chắc chắn, người phụ nữ đó sẽ đồng ý giúp cô chứ?”
“Không chắc”. Hạ Hòa vừa mở sách vừa nói.
“Cái loại khốn kiếp như bạn trai cô ấy mà, đánh một trận là ngoan ngay!”. Dạ Thất căm giận bất bình nói, ghét bỏ trừng mắt nhìn cô.
“Đánh người làm gì, tự tống mình vào đồn cảnh sát, vì cái loại cặn bã này, rất không đáng”.
“Cô cũng nghĩ thoáng thật!”
“Tôi tắt video đi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút”. Hạ Hòa nói xong là lập tức tắt video.
Người phụ nữ chết bầm!
Hai mươi phút sau.
Ông nhỏ Thất: Bên hồ Đại Minh, dâu tây của cô chín rồi, mau thu hoạch.
Hạ Hòa đang chăm chú đọc sách, nghe thấy tiếng thông báo thì xấu hổ.
Bên hồ Đại Minh: Sao còn chưa ngủ?
Ông nhỏ Thất: Sao cô chưa ngủ? Phụ nữ thức đêm sẽ xấu đấy!
Bên hồ Đại Minh: Tôi ngủ đủ giấc rồi. Bất cứ ai thức đêm thì cũng sẽ bị suy giảm hệ miễn dịch, tiếp theo tôi sẽ trông cây nào đó có thời gian thu hoạch dài hơn, sáng mai cậu hãy trộm, yên tâm ngủ đi!
Dạ Thất dùng chân bấm nút tắt máy, gọn gàng dứt khoát.
Về giường nằm không được bao lâu, cậu lại vô thức cầm điện thoại di động lên, mở ra, bên hồ Đại Minh vẫn còn online.
Cậu gõ tin nhắn mấy lần, muốn gửi đi, kết quả lại xóa, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng cảm thấy mình như bị thần kinh, tức giận đến mức tắt máy!
Tránh cô ta còn không kịp đây, dây dưa với cô ta làm cái gì?!
Đêm nay, không biết đến bao lâu cậu mới ngủ.
Chiều thứ sáu, sát giờ tan tầm, Diệp Kiều tắt máy tính, nhẹ chân nhẹ tay đi tới phía sau Dạ Thất, khom người, muốn xem thử rốt cuộc cậu đang chơi cái gì trong điện thoại di động mà say mê thế, kết quả, là màn hình chính!
“Diệp Kiều! Mẹ làm cái gì thế?! Dọa chết người ta!”. Dạ Thất phát hiện Diệp Kiều không biết đã tới phía sau mình từ lúc nào, tức giận nói.
“Con đang làm gì thế?! Cả ngày hôm nay cứ thấy con ôm điện thoại suốt!”. Diệp Kiều đứng thẳng dậy, chọt ngón tay vào đầu cậu, dạy bảo: “Buổi tối liên hoan với mấy bà dì của con, đi cùng mẹ không?”
Nữ vương Kiều nói xong thì đi tới bên cạnh móc quần áo, xoay người phát hiện Dạ Thất vẫn đang chơi điện thoại, nếu là trước đây thì cậu đã sớm ân cần bước tới lấy áo khoác, khoác lên cho cô rồi!
“Buổi tối con có việc! Không đi được!”. Dạ Thất cau mày nói, “bên hồ Đại Minh” đáng ghét vẫn chưa trả lời cậu!
Rõ ràng bảo hôm nay trực buổi sáng, vẫn đang ngủ bù à?
Diệp Kiều nhướn mày: “Con thì có thể có việc gì? Chơi game với Lục Tiểu Vũ à? Tiểu Thất, bây giờ con là người lớn rồi, đừng suốt ngày chơi chung với mấy đứa nhóc thúi đó nữa, đi cùng mẹ nhiều một chút, tương lai con còn phải tiếp quản Dạ thị đấy!”
Dạ Thất đứng lên, đi tới móc áo, cầm lấy áo khoác của nữ vương Kiều, khoác lên cho cô, còn ân cần vén mái tóc dài của cô ra khỏi cổ áo.
“Đều lại bên hồ Đại Minh cả! Bảo con đêm nay giúp cô ta lần cuối cùng, dạy dỗ tên trạn trai khốn nạn của cô ta!”. Cậu tỏ vẻ rất không tình nguyện: “Con mẹ nó con ghét thằng đàn ông kia, không nhìn nổi, nên mới giúp cô ta!”
Cho nên, cậu vẫn luôn chờ tin nhắn của Hạ Hòa?
Sao cô lại cảm thấy, thằng nhóc thúi này cũng không ghét Hạ Hòa như cậu nói nhỉ?!
“Ài, cô bé Hạ Hòa kia cũng khổ quá!”. Diệp Kiều liếc nhìn con trai, nói.
Dạ Thất không mắng Hạ Hòa trước mặt mẹ, cậu không nói gì, cúi đầu đúng lúc nhìn thấy một tin nhắn.
Là Hạ Hòa gửi tới, cô nói cô đang ở tòa nhà Thương mại Quốc tế tìm người phụ nữ kia.
Tòa nhà Thương mại Quốc tế, ở gần chỗ cậu.
Cậu lập tức hỏi tầng cụ thể của cô, cậu qua đó gặp cô.
“Mẹ, cho con mượn xe đi!”. Dạ Thất gửi tin nhắn xong thì nhìn Diệp Kiều và nói.
Trong phòng làm việc của Diệp Kiều có một cái tủ kính, trong tủ đều là chìa khóa xe sang, cô là phụ nữ mà còn yêu xe hơn đàn ông, quan trọng là, những chiếc xe này không phải do cô tự bỏ tiền ra mua, mà đều do đồng chí Đỗ Quân tặng.
“Tự chọn đi!”. Diệp Kiều hào phóng nói, cô vô cùng ủng hộ việc giả vờ của con trai.
“Con chọn xiên cá!”. Dạ Thất nhìn một loạt chìa khóa xe xếp hàng, cầm lấy một cái và nói.
Cậu biết, chiếc xe này là quý nhất. Cậu phải giúp “bên hồ Đại Minh” nhặt lại mặt mũi trước mặt tên khốn đó mới được.
Diệp Kiều: “…”
Thằng nhóc thúi này gọi logo của xe Maserati là xiên cá, thật ra nó gọi là cây đinh ba!
Người phụ nữ qua lại với Triệu Nghị Thần tên là Lữ Mông, giám đốc của một công ty quan hệ công chúng, là người tinh ranh.
Hạ Hòa còn phải thông qua quan hệ thân thích mới có thể tìm được cô ta lần nữa, đồng thời có cơ hội nói mấy câu với cô ta.
Người phụ nữ có mái tóc dài thẳng buông xõa, mặc đồ công sở tinh xảo, khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nhìn Hạ Hòa – kẻ vẫn còn là cô bé trong mắt cô ta.
“Cô bé, nói thật với cô, tôi đã sớm biết quan hệ giữa cô và Triệu Nghị Thần rồi, anh ta nói, sở dĩ không chia tay với cô là vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng! Chuyện cô bị anh ta đưa lên giường của khách hàng, chúng tôi đều biết! Đừng ngốc, tôi không có bất cứ nhu cầu hay là nghĩa vụ nào để giúp cô vạch trần anh ta! Anh ta vốn dĩ chẳng lừa gạt cái gì từ tôi cả, tôi cũng chỉ vui đùa với anh ta một chút mà thôi! Không giống như các cô gái nhỏ như cô, đều chạy đi kết hôn!”. Người phụ nữ nhìn Hạ Hòa, châm chọc nói với cô.