Tiêu Đề: Sự trong sạch của ông nhỏ Thất đây đều bị cô hủy hoại cả rồi!
Hạ Hòa không biết mình ra khỏi văn phòng như thế nào, trong đầu đều là những lời châm chọc của Lữ Mông đối với cô, như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô! Cô tìm đến nhờ cô ta đứng ra vạch trần Triệu Nghị Thần, đúng là tự rước lấy nhục!
Có lẽ là mấy năm nay cô chỉ lo học tập, không quá hiểu chuyện đối nhân xử thế và sự phức tạp của con người!
Cô thế mà lại khờ dại cho rằng Lữ Mông sẽ giúp cô vạch trần bộ mặt thật của Triệu Nghị Thần, thật sự không biết, người ta và Triệu Nghị Thần cùng xem cô như trò khỉ thôi!
Giờ này là giờ cao điểm tan tầm, nhân viên ùa ra từ thang máy như ong vỡ tổ, trong đám đông, Dạ Thất liếc mắt một cái đã nhận ra Hạ Hòa trong vẻ mặt đờ đẫn, cô giống như người mất hồn, bị đám người xông tới, nước chảy bèo trôi.
Trong đám đông, anh chàng đẹp trai cao ráo, mặt không chút biểu cảm, khí chất lạnh lùng xa cách, xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh cô gái mất hồn mất vía, kéo cô đến bên tường.
Hạ Hòa hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ưa nhìn của Dạ Thất.
“Dạ Thất, tôi đúng là đồ ngốc!”. Cô nhìn anh, nghiêm túc tự mắng mình.
Dạ Thất nhướn mày, nghĩ thầm, cô tìm người phụ nữ kia chắc chắn là nếm mùi thất bại rồi.
Cậu không nói gì mà kéo cô đến lối thoát hiểm, đi thang bộ xuống tầng B1, xe cậu đang ở đó.
Dọc theo đường đi, Hạ Hòa nói về kết quả nói chuyện giữa cô và Lữ Mông.
“Dạ Thất, cảm ơn cậu, không cần thiết phải đến Cashbox nữa, cậu làm việc cậu đi, tôi về bệnh viện”. Hạ Hòa nhìn cậu, nghiêm túc nói, sau đó định đi, lại bị Da Thất kéo lại!
Vẻ mặt cậu không vui: “Đã nói đi rồi lại không đi nữa, cô thế này gọi là lâm trận bỏ chạy! Đêm nay phải đi, cùng lắm thì tôi đánh thằng cháu kia một trận! Bên hồ Đại Minh, cô có thể nào đừng tỏ ra xui xẻo nữa được không?!”
“Tôi còn chưa đủ xui xẻo sao?”. Hạ Hòa phản bác lại.
“Tôi còn xui hơn đây này! Sự trong sạch của ông nhỏ Thất đây đều bị cô hủy hoại cả rồi!”. Dạ Thất tức giận nói.
“Sự trong sạch của cậu là trong sạch, chứ sự trong sạch của tôi không phải là trong sạch à?”. Hạ Hòa không khỏi cãi lại cậu.
Sau đó, hai người đồng thời im lặng, mỗi người đều mất tự nhiên đỏ mặt.
“Triệu Nghị Thần, cô bé của anh còn muốn em đứng ra vạch trần anh đấy, đúng là ngây thơ, anh cũng thiếu đạo đức thật…”.
Lúc này, Lữ Mông vừa vặn đi về phía xe mình, cô ta đeo tai nghe, đang nói chuyện điện thoại với Triệu Nghị Thần, còn chưa dứt lời thì bỗng dừng lại bởi cảnh tượng cách đó không xa.
Bên cạnh chiếc Maserati màu xanh ngọc có trị giá mấy triệu là một anh chàng đẹp trai mặc chiếc áo khoác mới nhất quý, cậu đang mở cửa xe, cô gái ngồi vào ghế phụ, cậu đóng sầm cửa xe lại, sau đó đi vòng qua ghế lái…
Lữ Mông chưa kịp trả lời câu hỏi của Triệu Nghị Thần thì đã quay đầu nhìn trợ lý sau lưng: “Người đàn ông kia, là ai? Sao tôi lại cảm thấy quen mắt thế nhỉ?!”
“Giám đốc Lữ, đó là con trai của nữ vương Kiều! Thật là đẹp trai! Còn có bạn gái rồi!”. Trợ lý đáp.
Nữ vương Kiều, trong cả khu trung tâm kinh tế thành phố J này, ai mà không biết, ai mà không hiểu?!
“Em yêu, em vẫn còn đó chứ? Anh đã nói với em rồi, đừng…”. Triệu Nghị Thần vẫn đang nói chuyện với Lữ Mông, ngay khi anh ta vừa hỏi câu này, Lữ Mông đã cúp máy!
Hạ Hòa ngày hôm nay ăn mặc tỉ mỉ một phen, lại bị Dạ Thất chê, nói cô giống như một oán phụ bị người ta vứt bỏ tại quê nhà, thế mà lại đưa cô đi mua một bộ đồ mới, cậu muốn cà thẻ lại bị Hạ Hòa ngăn lại, móc thẻ của mình ra, nhìn thấy biên lai, Hạ Hòa cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Tuy từ nhỏ đến lớn cô đều là con nhà giàu, nhưng sau khi cha qua đời, cô đã nuôi thói quen nhịn ăn nhịn xài.
Ngay sao đó, cô còn bị Dạ Thất kéo đi tạo hình, thợ trang điểm đó là “ngự dụng*” cả nữ vương Kiều mẹ cậu.
(*) Ngự dụng: đồ dùng của vua.
Buổi tối, bảy giờ rưỡi, trong phòng lớn của quán karaoke, có một nhóm con em của các cán bộ cao cấp thuộc thế hệ sau 80 đang tụ tập.
Triệu Nghị Thần gục đầu ủ rũ, tỏ vẻ mình bị người ta vứt bỏ, ngồi trên ghế sofa phiền muộn uống rượu.
“Người anh em, đừng uống nữa, lát nữa mấy anh sẽ xử lý thằng nhóc kia một trận, xả giận giúp cậu!”. Thọ tinh Cương Tử bước tới, vỗ vai anh ta và nói.
“Đúng đấy, thằng nhóc vô liêm sỉ đột nhiên lòi từ đâu ra, dám cướp người phụ nữ của anh Triệu chúng ta!”. Một người đàn ông khác cầm chai bia trong tay và nói.
Trên ghế salon bên cạnh có một nhóm con gái đang ngồi, một người trong đó là Khả Khả: bạn thân của Hạ Hòa: “Các anh thì biết cái gì?! Hạ Hòa nói là Triệu Nghị Thần có lỗi với cậu ấy trước!”
“Khả Khả, cũng chỉ có em mới chịu tin mấy lời hoang đường của cô ta thôi!”. Cương Tử giễu cợt nói.
“Bất kể thế nào, anh Triệu của chúng ta bây giờ vẫn còn độc thân, còn Hạ Hòa có bạn trai rồi! Theo em thấy, vẫn nên đánh cho thằng nhóc kia một trận để trút giận cho anh Triệu!”
Cánh cửa phòng khép hờ bị người ta đẩy ra, mọi người nhìn sang, chỉ thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ xuất hiện ở cửa!
Mọi người sững sờ!
Một người luôn ăn mặc thanh tú như son chi như Hạ Hòa, phong cách tối nay lại hoàn toàn khác với bình thường, mái tóc thằng biến thành mái tóc lượn sóng lớn, bên trong mặc một chiếc váy liền thân mùa đông, trên vai khoác một chiếc áo khoác kẻ sọc, xách túi xách trong tay.
Anh chàng đẹp trai bên cạnh cô cũng diện một chiếc áo khoác dài, bên trong mặc áo len cổ lọ màu đen, mái tóc ngắn mà rám nắng, trông như nam chính trong phim Hàn Quốc, đẹp trai tỏa nắng!
Cánh tay cậu vòng qua vai Hạ Hòa, giữ chặt vai cô, thân mật ôm cô đi vào phòng.
Kẻ vừa mới la hét đòi đánh Dạ Thất – Hàn Húc – khi nhìn thấy Dạ Thất thì há hốc mồm.
Đây, đây không phải là con trai của ngài Kiêu sao?!
Phàm là ai có một số hiểu biết về giới quân sự và chính trị ở thành phố J thì ai mà không biết ngài Kiêu?!
Niềm vui mới của Hạ Hòa lại là cậu ta sao?!
Hàn Húc nhớ, hai tháng trước, trong một bữa tiệc quan trọng trong giới, ngài Kiều đã dẫn theo đứa con trai đột nhiên xuất hiện này, đương nhiên, đám con cháu như bọn họ không có tư cách tham gia những buổi tiệc như vậy, chỉ nghe người lớn trong nhà nói thôi.
Ngài Kiêu dẫn cậu đi dự tiệc, tương đương với việc công khai với người ngoài về sự tồn tại của đứa con trai này.
“Vừa rồi ai muốn đánh tôi?!”. Dạ Thất lạnh lùng nói.
Cương Tử siết nắm đấm đinh nhào lên, Hàn Húc vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, Cương Tử, anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút! Anh Tiểu Thất, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm thôi, không ai nói muốn đánh nhau cả!”
Cương Tử hơi hoang mang trước hành vi của Hàn Húc, cái tên này vừa rồi là to mồm nhất, bây giờ trở mặt à?!
“Nào, các anh em, các chị em, đây chính là an Tiểu Thất, mọi người vẫn chưa biết sao, anh ấy là con trai của ngài Kiêu ở đại viện lục quân đấy!”. Hàn Húc cũng là một kẻ tinh ranh, vội vàng giới thiệu với mọi người, kẻo đắc tội với Dạ Thất, bọn họ không gánh nổi đâu!
Được Hàn Húc giới thiệu như vậy, mọi người mới hiểu ra, bạn trai mới của Hạ òa lại là con trai của ngài Kiêu!
Triệu Nghị Thần đã đờ đẫn, một kẻ sắp phá sản như anh ta, nào có biết tình hình của Dạ Thất!
Lúc ở nước T, anh ta còn tưởng Dạ Thất là người bản địa nước T nữa.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai hiện tại của tôi, Lục Chiến Kỳ!”. Hạ Hòa lên giọng nói một cách phóng khoáng, rồi khinh miệt liếc mắt nhìn kẻ thua cuộc là Triệu Nghị Thần.
Triệu Nghị Thần càng thấy căm phẫn trong lòng, anh ta đứng lên, yếu ớt giễu cợt: “Hạ Hòa, có bản lĩnh lắm, có thể khiến cho công tử nhà họ Lục ngoan ngoãn tới diễn kịch với cô cơ đấy!”