Tiêu Đề: Cô tưởng rằng, điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ, là tôi khoác lác sao?
Triệu Nghị Thần nặng nề đập xuống đất, khóe miệng chảy máu, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn!
Ánh mắt Dạ Thất lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười nhạt khinh miệt.
Cậu quay đầu lại, nhìn Hạ Hòa trong bộ dạng tóc tai bù xù, vạt áo hơi mở ra, ngửa mặt lên, đôi mắt rưng rưng, trông rất là điềm đạm đáng yêu!
Hạ Hòa ngơ ngác nhìn Dạ Thất trước mắt – một Dạ Thất hoàn toàn khác với Dạ Thất trong ấn tượng của cô, cậu vừa rồi, hoàn toàn không giống một thằng bé to xác bình thường nghịch ngợm, thích đối đầu với cô như một đứa trẻ phá phách, lúc cậu đánh Triệu Nghị Thần trông rất oai phong và hung ác!
Cô không hề biết cậu biết đánh nhau, thân thủ giỏi như vậy, động tác rất tiêu chuẩn, lưu loát mạch lạc!
Lúc động tay động chân cũng không dùng quá nhiều sức, dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy!
Cô cũng nhìn thấy túi thức ăn trên giường đối diện.
Cho nên, cậu vội vã tới đưa thức ăn cho cô sao?
Mùa đông khắc nghiệt, hơn nửa đêm, sau khi nghe nói cô ăn mì tôm, cậu thế mà lại vội vàng tới đưa thức ăn cho cô, rõ ràng trong điện thoại còn hung ác nói cô là một nô tì đáng thương…
“Anh ta có làm gì cô không?!”. Dạ Thất đã mở miệng, trầm giọng hỏi.
Hạ Hòa hoàn hồn, lắc đầu: “Anh ta muốn xâm phạm tôi, nhưng không thành công!”
Dạ Thất không nói gì, cậu đi tới cửa, đến bệnh cạnh tên khốn mà trong mắt cậu anh ta như đồ rác rưởi, lại giơ chân đá thêm một cái: “Tên khốn, mày nên cảm thấy may mắn vì ông Thất của mày đến sớm một bước đấy!”
Ý là, nếu Hạ Hòa thật sự bị anh ta ức hiếp thành công, thì đêm nay cậu sẽ không chỉ đánh anh ta một trận đơn giản thế thôi đâu!
Lục phủ ngũ tạng đều như dập nát, Triệu Nghị Thần đau đến mức không nói nên lời.
Hạ Hòa xuống giường, đi tới bên giường mình, cầm điện thoại lên báo cảnh sát, cô còn có thể bình tĩnh mà thông báo địa chỉ.
Khoảng mười phút sau, cảnh sát tuần tra gần đó đã tới, thấy Triệu Nghị Thần bị đánh thê thảm, sau khi hỏi han tình hình, cảnh sát yêu cầu Dạ Thất đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, Dạ Thất gọi một cuộc điện thoại và đi ra ngoài, chốc lát sau, những cảnh sát này đã đi, chỉ dặn dò một câu, bảo bọn họ đến đồn cảnh sát thuộc khu vực quản lý để làm biên bản.
Trong phòng ký túc xá hơi hỗn loạn chỉ còn lại hai người họ.
“Cậu chờ tôi ở bên ngoài một lát, tôi thay quần áo khác rồi đến đồn cảnh sát với cậu”. Hạ Hòa nói xong thì đi tới tủ quần áo lấy đồ.
Dạ Thất đặt túi đồ ăn lên bàn: “Cô gấp cái gì! Ăn đã!”
Giọng điệu vô cùng bá đạo.
Sau một phen dằn vặt vừa rồi, cô đã hết đói bụng từ lâu, nhưng cô vẫn mở túi ra, lấy từng hộp thức ăn ra ngoài, trên hộp viết “Tụy Cung”, đó là một nhà hàng năm sau.
Cháo cá bát bảo, há cảo hấp tôm hoàng đế, tiểu long bao…
Nóng hôi hổi.
Những món này đều rất hợp khẩu vị của cô, ngoài miệng thì nói không chú trọng ăn uống, đó là vì quá bận rộn, bận đến mức không có thời gian để ăn những món mình yêu thích.
Dạ Thất dựng cái ghế ngã trên đất dậy, lấy qua một quyển sách, sau khi phủi bụi trên ghế, cậu cởi nút áo tây trang ra, ngồi xuống, lại cởi vài nút áo sơ mi trên cổ, kéo lỏng cà vạt, ngồi một cách ung dung, tư thế ngồi và khí chất trông như một địa chủ vậy!
“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”. Hạ Hòa khách sáo hỏi.
“Cô ăn của cô đi!”. Cậu chảnh chọe nói.
Tiểu long bao được làm nhân nhồi đơn giản, càng hợp khẩu vị của cô, Hạ Hòa ăn liên tục ba cái, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu đang nhả khói phè phè: “Không nhìn ra là cậu còn biết đánh nhau đấy!”
Cô nói.
“Cô tưởng rằng, điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ, là tôi khoác lác sao?!”. Dạ Thất phản bác, kiêu ngạo liếc cô một cái.
Hừ!
Không bộc lộ tài năng trước mặt cô, cô còn thật sự cho rằng cái danh “ngài Tiểu Thất” của cậu là để trưng đấy!
Hạ Hòa cầm thìa húp cháo: “Điên rồ ngầu lòi chói lọi…vừa rồi đã thấy, vế sau…không tin!”
Triệu Nghị Thần nặng nề đập xuống đất, khóe miệng chảy máu, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn!
Ánh mắt Dạ Thất lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười nhạt khinh miệt.
Cậu quay đầu lại, nhìn Hạ Hòa trong bộ dạng tóc tai bù xù, vạt áo hơi mở ra, ngửa mặt lên, đôi mắt rưng rưng, trông rất là điềm đạm đáng yêu!
Hạ Hòa ngơ ngác nhìn Dạ Thất trước mắt – một Dạ Thất hoàn toàn khác với Dạ Thất trong ấn tượng của cô, cậu vừa rồi, hoàn toàn không giống một thằng bé to xác bình thường nghịch ngợm, thích đối đầu với cô như một đứa trẻ phá phách, lúc cậu đánh Triệu Nghị Thần trông rất oai phong và hung ác!
Cô không hề biết cậu biết đánh nhau, thân thủ giỏi như vậy, động tác rất tiêu chuẩn, lưu loát mạch lạc!
Lúc động tay động chân cũng không dùng quá nhiều sức, dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy!
Cô cũng nhìn thấy túi thức ăn trên giường đối diện.
Cho nên, cậu vội vã tới đưa thức ăn cho cô sao?
Mùa đông khắc nghiệt, hơn nửa đêm, sau khi nghe nói cô ăn mì tôm, cậu thế mà lại vội vàng tới đưa thức ăn cho cô, rõ ràng trong điện thoại còn hung ác nói cô là một nô tì đáng thương…
“Anh ta có làm gì cô không?!”. Dạ Thất đã mở miệng, trầm giọng hỏi.
Hạ Hòa hoàn hồn, lắc đầu: “Anh ta muốn xâm phạm tôi, nhưng không thành công!”
Dạ Thất không nói gì, cậu đi tới cửa, đến bệnh cạnh tên khốn mà trong mắt cậu anh ta như đồ rác rưởi, lại giơ chân đá thêm một cái: “Tên khốn, mày nên cảm thấy may mắn vì ông Thất của mày đến sớm một bước đấy!”
Ý là, nếu Hạ Hòa thật sự bị anh ta ức hiếp thành công, thì đêm nay cậu sẽ không chỉ đánh anh ta một trận đơn giản thế thôi đâu!
Lục phủ ngũ tạng đều như dập nát, Triệu Nghị Thần đau đến mức không nói nên lời.
Hạ Hòa xuống giường, đi tới bên giường mình, cầm điện thoại lên báo cảnh sát, cô còn có thể bình tĩnh mà thông báo địa chỉ.
Khoảng mười phút sau, cảnh sát tuần tra gần đó đã tới, thấy Triệu Nghị Thần bị đánh thê thảm, sau khi hỏi han tình hình, cảnh sát yêu cầu Dạ Thất đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, Dạ Thất gọi một cuộc điện thoại và đi ra ngoài, chốc lát sau, những cảnh sát này đã đi, chỉ dặn dò một câu, bảo bọn họ đến đồn cảnh sát thuộc khu vực quản lý để làm biên bản.
Trong phòng ký túc xá hơi hỗn loạn chỉ còn lại hai người họ.
“Cậu chờ tôi ở bên ngoài một lát, tôi thay quần áo khác rồi đến đồn cảnh sát với cậu”. Hạ Hòa nói xong thì đi tới tủ quần áo lấy đồ.
Dạ Thất đặt túi đồ ăn lên bàn: “Cô gấp cái gì! Ăn đã!”
Giọng điệu vô cùng bá đạo.
Sau một phen dằn vặt vừa rồi, cô đã hết đói bụng từ lâu, nhưng cô vẫn mở túi ra, lấy từng hộp thức ăn ra ngoài, trên hộp viết “Tụy Cung”, đó là một nhà hàng năm sau.
Cháo cá bát bảo, há cảo hấp tôm hoàng đế, tiểu long bao…
Nóng hôi hổi.
Những món này đều rất hợp khẩu vị của cô, ngoài miệng thì nói không chú trọng ăn uống, đó là vì quá bận rộn, bận đến mức không có thời gian để ăn những món mình yêu thích.
Dạ Thất dựng cái ghế ngã trên đất dậy, lấy qua một quyển sách, sau khi phủi bụi trên ghế, cậu cởi nút áo tây trang ra, ngồi xuống, lại cởi vài nút áo sơ mi trên cổ, kéo lỏng cà vạt, ngồi một cách ung dung, tư thế ngồi và khí chất trông như một địa chủ vậy!
“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”. Hạ Hòa khách sáo hỏi.
“Cô ăn của cô đi!”. Cậu chảnh chọe nói.
Tiểu long bao được làm nhân nhồi đơn giản, càng hợp khẩu vị của cô, Hạ Hòa ăn liên tục ba cái, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu đang nhả khói phè phè: “Không nhìn ra là cậu còn biết đánh nhau đấy!”
Cô nói.
“Cô tưởng rằng, điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ, là tôi khoác lác sao?!”. Dạ Thất phản bác, kiêu ngạo liếc cô một cái.
Hừ!
Không bộc lộ tài năng trước mặt cô, cô còn thật sự cho rằng cái danh “ngài Tiểu Thất” của cậu là để trưng đấy!
Hạ Hòa cầm thìa húp cháo: “Điên rồ ngầu lòi chói lọi…vừa rồi đã thấy, vế sau…không tin!”