Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1413 - Chương 1413:

Chương 1413:

Tiêu Đề: Không lấy nụ hôn để phong ấn, mà là lấy tiểu long bao!

Động tác hút thuốc của Dạ Thất vì lời nói của Hạ Hòa mà dừng lại, trong phòng ký túc xá yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhai nhỏ bé của cô, sau lớp khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi kiêu ngạo sầm xuống từng chút từng chút một!

Đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Hạ Hòa xấu xa vừa đùa giỡn với cậu xong mà vẫn vô tâm vô tư ăn tiếp cho được!

Cũng vừa mới nghe cô nói vậy, cậu mới hiểu “điếu tạc thiên” là có ý gì!

Dạ Thất chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang nhen nhóm trong ngực cậu, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Hòa, không nói được một lời, môi mỏng nhếch lên.

Người phụ nữ chết bầm!

Dám đùa giỡn cậu!

Một người sống mơ mơ hồ hồ hai mươi năm, chỉ có ký ức mười mấy tuổi của kiếp trước như cậu, tức giận đến mấy cũng chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Hạ Hòa, chứ cũng không biết lập tức cởi thắt lưng ra biểu diễn năng lực mạnh mẽ giống đực của mình!

Lúc Hạ Hòa ngước mắt lên thì chỉ thấy ngài Tiểu Thất “điên rồ ngầu lòi chói lọi bùng nổ” đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt xám xịt, mặc dù là thế thì cô cũng không bị cậu dọa sợ, chó con có hung dữ đi nữa thì có gì mà đáng sợ?

Đanh đá tí thôi mà!

Thậm chí cô còn tưởng tượng ra hình ảnh bị chó con gặm ngón tay.

“Tôi nói sai sao?”. Cô “nhổ lông” bên mép chó con*, cười híp mắt hỏi lại.

(*) Ý là trêu tức.

Nhớ lại phản ứng của cậu sáng hôm đó sau khi trải qua một đêm cùng cô, cô cũng rất tò mò, tuy cậu là người đàn ông đầu tiên của cô, trước đó cô cũng không có kinh nghiệm gì cả, nhưng mà không thể nào chưa từng xem phim, nào có người đàn ông nào sau khi xảy ra chuyện đó lại bày ra vẻ uất ức cực kỳ không?

Khiến cô cảm giác mình như tổng tài bá đạo vậy đó!

Chỉ thiếu nước vứt chi phiếu cho cậu thôi!

Dạ Thất vốn dĩ đang ngồi trên ghế, đột nhiên đứng dậy, cậu vốn đã rất cao rồi, đứng lên giống như muốn đẩy cái trần nhà, toàn thân sẫm màu, bừng bừng cơn tức giận, khí thế như muốn đè người!

Đồng thời, cậu bước về phía cô!

Hạ Hòa vốn dĩ chẳng kiêng dè gì, bây giờ quả thật bị dáng vẻ hung dữ của cậu dọa sợ đến mức tim đập loạn xạ, cơ thể vô thức rụt lui sau: “Tiểu Thất, cậu, cậu ưm…”

Hạ Thất đang há miệng, đột nhiên bị cái gì đó bịt lại, ngay sau đó, cô nghe thấy mùi vị của cây tể thái*!

(*) Cây tể thái: tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

Cậu cầm tiểu long bao chặn miệng cô!

“Bên hồ Đại Minh! Cô không nói thì không ai nghĩ cô câm đâu!”. Dạ Thất hung dữ nói.

Hạ Hòa: “…”

Cô há miệng, trong miệng còn bịt một cái tiểu long bao, vẻ mặt ngây ngốc.

Cô con tưởng rằng cậu đột nhiên biến thành chó sói con, dùng thực lực để chứng minh cậu quả thật “điếu tạc thiên” giống tổng tài bá đạo nữa chứ!

Kết quả, không lấy nụ hôn để phong ấn, mà là lấy tiểu long bao!

Sửng sốt một lúc lâu, cô mới lấy bánh bao trong miệng ra, liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến cậu!

Cô đi tới tủ quần áo.

“Chưa từng thấy ai ngu xuẩn như cô, người phụ nữ chết bầm không khiến người ta bớt lo được!”. Cậu hút thuốc, trừng mắt nhìn bóng lưng của cô.

Trước đó nghe cô kể lại với cảnh sát, cậu nghĩ nếu cậu không đến đưa đồ ăn cho cô thì có lẽ cô đã bị tên khốn đó cưỡng hiếp rồi, cậu lại nổi giận một cách khó hiểu.

Hạ Hòa không để ý đến cậu, tiếp tục thu dọn quần áo, cho dù cô có to gan như thế nào đi nữa thì đêm nay cũng không có can đảm để ở lại ký túc xá nữa rồi.

“Sao cô không nói chuyện? Câm à?!”

“Không phải cậu bảo tôi đừng nói gì cả sao?!”. Cô phản bác.

Dạ Thất: “…”

Chỉ thấy cô xoay lưng lại, ngay sau đó, cô cởi đồ ngủ ra, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết!

Dạ Thất vô thức xoay người lại, đưa lưng về phía cô, không dám nhìn: “Bên hồ Đại Minh! Cô làm gì thế?!”

Hạ Hòa liếc lui sau một cái, chỉ thấy cậu đưng lưng về phía mình, ra vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn, sao lại đáng yêu như vậy chứ?!

Cô còn cố ý đi tới phía sau cậu, đùa giỡn cậu: “Ngài Tiểu Thất, từ đầu đến chân nô tì, có chỗ nào mà ngài chưa thấy qua sao? Xấu hổ cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment