Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1414 - Chương 1414:

Chương 1414:

Tiêu Đề: Tôi có một nơi cho cô ở!

Cô giễu cợt nói với Dạ Thất bằng giọng điệu như một tổng tài bá đạo trêu chọc nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào vậy!

Hạ Hòa tự cho rằng mình cũng không phải là một người phụ nữ cởi mở, thậm chí tính tình còn hơi lạnh nhạt, ngoài việc hết sức chăm chú vào học tập và công việc ra, cô luôn giữ trạng thái “sống hòa bình” đối với mọi người và mọi việc, nhưng mà lại không nhịn được mà muốn trêu chọc cậu!

Từ sau lưng bay đến một mùi thơm thoang thoảng, nghe cô nói vậy, cậu mãnh liệt xoay người lại: “Ai, ai xấu hổ?!”

Lúc đó, Hạ Hòa đang mặc một bộ đồ giữ ấm siêu mỏng màu đen, Dạ Thất vừa quay đầu lại là ngay lập tức thấy hai mảng thịt trắng tuyết chói lóa đập vào mắt, ngay sau đó đã bị nội y che lại, cậu ngừng thở.

Hạ Hòa vừa mặc đồ giữ ấm xong mới phát hiện ra cậu xoay người lại!

May mà cô mặc quần áo vào đúng lúc…

Trái tim đập thình thịch kinh hoàng, nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, vén mái tóc đen nhánh ra khỏi cổ áo: “Ngài Tiểu Thất, má ngài đỏ kìa!”

Cô ném ra một câu này, sau đó lại đi về tủ quần áo, tiếp tục thay quần áo.

!!!

Thật muốn cắn chết cô ta!

Trong đầu cậu là hình ảnh vừa nhìn thấy thoáng qua vừa rồi, nó bị mắc kẹt trong rãnh sâu, giãy mãi không ra…

Cậu đi ra khỏi phòng, hóng gió trên hành lang!

Đến khi cô ra ngoài, cảm giác mặt đỏ như lửa đốt, tim đập như sấm của cậu vẫn chưa biến mất!

Bọn họ cùng đến đồn cảnh sát, làm biên bản, bác sĩ pháp y phát hiện thành phần thuốc ngủ trong mì ăn liền đã bị mang đi, hơn nữa liều lượng rất lớn, nếu lúc đó Hạ Hòa thật sự ăn mì thì đừng nói là bị hiếp, rất có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.

Nghe đến đây, Dạ Thất nhịn không được còn muốn đi đánh anh ta một trận, lại bị Hạ Hòa ngăn lại.

“Không sợ anh ta kiện cậu tội đánh người à? Tên khốn đó bây giờ là chó cùng đường quay lại cắn đấy, bắt được người nào là cắn người đó!”. Hạ Hòa giữ cậu bằng hai tay, khuyên nhủ cậu.

Dạ Thất giễu cợt: “Tôi cứ đánh anh ta chết đấy, để xem xem tôi có xảy ra chuyện gì hay không!”

Ngay trước mặt cảnh sát, cậu nói một cách oai hùng và lớn lối, đó là một kiểu khí thế không lo không sợ toát ra từ trong xương!

Thậm chí có thể dùng từ “hoang dã” để hình dung!

“Rồi rồi rồi, tôi tin! Tên khốn này cứ giao cho pháp luật xử lý đi!!”. Cô vội vàng trấn an cậu, kéo tay cậu ra khỏi đồn cảnh sát.

Dạ Thất vô tình phát hiện ra mình bị Hạ Hòa nắm tay đi về phía trước, rất giống mấy cặp tình nhân mà cậu thường thấy trên đường…

Cậu hoàn toàn không hất tay cô ra, khóe miệng bất giác cong lên.

“Dừng lại, dừng lại, khách sạn phía trước kia rồi!”. Hạ Hòa ngồi trên ghế phụ, nhìn thấy một khách sạn ở phía trước cách đó không xa thì vội vàng nói. Cách đó không xa cũng có thể thấy bảng hiệu sáng chói trên nóc tòa nhà nội trú 301, ở khách sạn này thì sẽ không ảnh hưởng đến việc đi làm.

Hơn nửa đêm, cô không muốn về nhà, kéo quấy rầy đến bác sĩ Chu nghỉ ngơi, để bà ấy biết giữa cô và Triệu Nghị Thần đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà ấy sẽ tức chết mất.

Dạ Thất không dừng xe, ngược lại còn tăng tốc, đi lướt qua khách sạn trông có vẻ rất cũ kỹ kia.

“Tiểu Thất! Dừng xe!”. Hạ Hòa cau mày nói, nhìn về phía cậu đang chăm chú lái xe, không nói một lời nào trên ghế lái.

Áo khoác của cậu khoác lên lưng ghế, trên người chỉ mặc tây trang, đôi tay thon dài vắt lên tay lái, cổ tay trái đeo hồng hồ, con người cậu lúc không nói chuyện trông rất lạnh lùng xa cách.

“Tôi có nơi cho cô ở!”. Dạ Thất nghiêng đầu, nhìn cô một cái và nói.

Nói xong, anh bật đèn xi nhan, ngay sau đó chạy vào bãi đỗ xe.

Sảnh tầng một của tòa nhà được bày trí rất xa hoa, ai không biết còn tưởng là sảnh của khách sạn năm sao, một người đàn ông mặc u phục đi tới trước mặt bọn họ, đưa thẻ ra vào bằng hai tay.

Hạ Hòa đang định đi ra ngoài thì bị Dạ Thất bá đạo giữ cánh tay lại, kéo về phía thang máy.

Bình Luận (0)
Comment