Tiêu Đề: Thất Cẩu! Dậy!
Thang máy lên thẳng tầng 20, cô lại bị cậu bá đạo kéo ra ngoài, đến cửa một căn hộ, Dạ Thất kéo nắp khóa mật mã, nhập mật mã: “Nhớ kỹ, mật mã là sáu số 7!”
“Nơi này rất gần 301, đi qua cái hầm là đến, tầng sáu là siêu thị, mua đồ cũng tiện!”. Sau khi vào nhà, mở đèn lên, cậu lại nói.
Căn hộ cao cấp được lắp đặt thiết bị rất xa hoa, đầy đủ mọi thứ.
Quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam, phía nam có một cánh cửa lùa bằng thủy tinh, sau cửa lùa là một ban công khép kín, có thể nhìn thấy một bộ ghế sofa. Hệ thống lọc khí được bật lên, điều hòa trung tâm bắt đầu hoạt động, cả căn hộ đều tràn ngập không khí hiện đại.
Dạ Thất lấy ra một đôi dép bông từ trong tủ giày cho cô: “Ngẩn người ra đó làm gì? Lẽ nào muốn ngài Tiểu Thất đây hầu hạ nô tì là cô à?”
Hạ Hòa chậm rãi hoàn hồn, ngửa mặt lên, nhìn cậu bé to xác ở cách đó không xa, mũi đột nhiên chua xót, giống như lúc cô bị Triệu Nghị Quyết làm nhục, bất lực nghĩ đến người cha đã qua đời của mình, sau đó, anh đột nhiên xuất hiện như thần tiên giáng trần…
Cái cảm giác cảm động này, bây giờ con vẫn còn nhớ rõ.
Cậu đặt biệt danh cho cô, luôn chống lại cô, thậm chí còn lấy việc phá cô làm niềm vui. Đêm hôm khuya khắc, nghe nói cô lại ăn mì tôm, cậu nói cô đáng thương, mắng cô, thế mà lại đưa đồ ăn cho cô…
Bây giờ, còn cung cấp chỗ ở cho cô nữa!
Dạ Thất hơi mất tự nhiên vì ánh nhìn chăm chú của Hạ Hòa: “Bên hồ Đại Minh, cô sẽ không nghĩ là tôi đưa cô đến đây để làm gì cô chứ hả!? Tôi còn sợ cô làm gì tôi đây này! Vùng này, khắp nơi là bất động sản của nhà tôi, cái nhà này cũng để không, nên đưa cô tới ở thôi!”
Hạ Hòa muốn ôm cậu một cái quá, cô nhếch miệng lên: “Ngài Tiểu Thất đối xử với nô tì thật tốt! Con gái muốn làm nô tì cho ngài phải xếp hàng dài cả con phố kìa!?!”
Hở miệng ra là gọi cô là “nô tì”, mà còn đối xử tốt với cô hơn bạn gái.
Cô vừa nói vừa thay dép, không khách sáo với cậu nữa.
Dạ Thất sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của cô chứ, cậu bĩu môi, kiêu ngạo nói: “Đều là vì nể tình cô xui xẻo, xui xẻo đến mức tôi cũng ngại bắt nạt cô! Tôi nói này bên hồ Đại Minh, mắt cô bị mù sao? Sao lại có thể quen với cái tên cặn bã đó mười mấy năm được chứ?”
“Ừm! Đúng là tôi bị mù!”. Cô tự giễu.
Sau này, Hạ Hòa mới hiểu ra, tất cả vận may trong cuộc đời của cô đều dùng để gặp được cậu.
Diệp Kiều về đến nhà thì nhận được điện thoại của con trai nhỏ, chỉ nghe thấy cậu lười biếng uể oải nói trong điện thoại: “Mẹ, tối nay con ở chung cư, mệt quá…”
Ừm, con trai lớn rồi, bắt đầu đi đêm không về rồi.
Diệp Kiều sao lại không biết tối nay thằng nhóc thúi này đã làm gì chứ!
Mệt quá?
Dạ Thất rõ ràng còn phấn chấn tinh thần, tắm rửa xong, chán nản mở máy tính ra, Hạ Hòa chắc là đã ngủ từ sớm rồi, cậu lại đăng nhập vào QQ của cô, vừa mới online không lâu thì phát hiện ra, cô sửa lại hết biệt danh với tên nhóm của cậu rồi!
Cái người phụ nữ chết bầm này, thế mà lại gọi cậu là “Thất Cẩu”!
Hơi thở quê mùa nồng nặc cứ đập vào mặt ấy!
Quả thật không thể nhịn được!
Cậu lập tức xóa hết toàn bộ!
…
Đây là giấc ngủ ngon đầu tiên của Hạ Hòa sau khi cô đi thực tập, bởi vì công việc ở bệnh viện quá áp lực, bình thường lúc ngủ sẽ mơ thấy cảnh tượng làm việc cở bệnh viện. Con chó con nào đó hiển niên vẫn chưa dậy, cô rửa mặt xong, định đi nấu đồ ăn sáng thì phát hiện tủ lạnh rỗng tuếch, thế là cầm thẻ ra vào đi ra ngoài.
Dưới lầu có siêu thị tiện lợi 24 giờ, cái gì cũng có thể mua được.
Ngày hôm nay hiếm khi cô được nghỉ, phải đến tám giờ sáng mai mới đi làm, trở về nhà, chó con vẫn chưa dậy.
Có lẽ tối hôm qua lại chơi máy tính đến khuya rồi.
Cô nấu xong bữa sáng là đã hơn tám giờ, vẫn chưa thấy cậu dậy, cô không thể làm gì khác hơn là đi gõ cửa, gõ nửa ngày cũng không có phản ứng, cô không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái đã thấy cậu đang nằm ngủ trên giường.
“Ngài Tiểu Thất! Dậy ăn cơm!”. Cô đi tới bên giường, nhìn mỹ nam ngủ trên giường, lớn tiếng gọi.
Trên giường lớn với ga giường và chăn đều là màu xanh đen, cậu bé to xác trong đầu tóc đen nhánh, ở trần, cánh tay và bả vai đều lồ lộ ra ngoài…
Phòng ngủ chính hướng đông nam, nắng sớm rọi vào từ cửa sổ sát đất, khuôn mặt tuyệt sắc say ngủ của cậu chìm trong ánh nắng ban mai, thanh thuần sạch sẽ.
Hạ Hòa phát hiện mình nhìn dáng vẻ cậu ngủ lại mất hồn rất lâu, sau khi hoàn hồn, cô lớn tiếng gọi: “Thất Cẩu! Dậy!”
Ngài Tiểu Thất đang say ngủ đột nhiên ngồi dậy: “Tiểu Hạ Tử! Muốn chết à!”
Rõ ràng là mắt vẫn còn nhập nhèm, nhưng cậu lại ăn nói khí phách theo phản xạ.