Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1416 - Chương 1416:

Chương 1416:

Tiêu Đề: Chúng ta là quan hệ gì?

Chăn trượt xuống, lộ ra thân trên cường tráng của cậu, mắng xong câu này, cậu lại ngã xuống, căn bản là chưa tỉnh ngủ!

Anh ta chơi máy tính muộn đến mức nào thế?!

Cô nhớ bốn tháng trước lúc cậu nằm viện, ban đêm cũng thường xuyên không ngủ được, mỗi lúc cô trực đêm, cậu sẽ nhấn chuông gọi cô vào phòng bệnh, nói khó chịu không thoải mái, còn những người khác trực, cậu sẽ không gọi.

Cho nên, cô có thể hiểu rằng, lúc đó cậu đã đối xử đặc biệt với cô chưa?

Cô khom người, dán sát vào vành tai cậu, trên người cậu toát lên một mùi nắng ấm, cô nghịch ngợm nói: “Thất Cẩu, nếu cậu không dậy, tôi sẽ chính cho cậu”.

Dạ Thất đột nhiên mở bừng cặp mắt xinh đẹp lên, tỉnh rồi, thì ra không phải là mơ, người quấy rầy mộng đẹp của cậu chính là nữ chính trong mộng, Tiểu Hạ Tử!

Cô đang cười đểu!

“A”.

Hạ Hòa chỉ cảm thấy thắt lưng đột nhiên bị người ta giữ chặt, ngay sau đó, thân thể ngã xuống, cô hét lên một tiếng, té nhào lên người cậu!

Ngay sau đó, cô bị ép trở mình, lập tức bị cậu đè ở dưới người!

Sức lực của cậu lớn đến đáng sợ!

“Tiểu Hạ Tử! Cô quấy rầy giấc ngủ của tôi!”. Thất Cẩu hung dữ nói, nói xong là cào cô ngứa, cách một lớp áo len cao cổ màu đen, tay cậu luồng xuống dưới nách cô.

Từ nhỏ Hạ Hòa đã sợ nhột, nhưng mà, bình thường không ai cù cô cả, bây giờ lại bị Dạ Thất cù đến cười “khanh khách” không ngừng, tay cô liên tục đánh cậu: “Đừng! Tiểu Thất! Đừng hahaha tôi, tôi sai rồi, đừng cào nữa!”

Tiếng cầu xin tha thứ của bên hồ Đại Minh sao lại dễ nghe thế nhỉ?!

Cậu càng làm dữ hơn, tay thò vào từ vạt áo len của cô, thẳng tới dưới nách, tiếp tục cù!

“A a a a Dạ Thất! Đừng haha tôi, tôi tức giận đấy!”. Cô giãy dụa cơ thể, lắc đầu, không ngừng kêu to.

“Cho cô quấy rầy giấc ngủ của tôi này! Cho cô quấy rầy mộng đẹp của tôi này! Cho cô…”. Cậu đang ảo não quở trách cô thì đột nhiên, tay cậu đụng phải nơi nào đó không nên đụng, Dạ Thất sửng sốt cả người!

Cảm giác mềm nhũn nơi lòng bàn tay như chạm vào điện, giật cậu toàn thân tê dại!

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cách một lớp áo len, màu mắt càng ngày càng đậm, hầu kết trượt lên trượt xuống.

Hạ Hòa vốn dĩ bị cậu chọc cho người khanh khách, giờ cũng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt đột nhiên xuất hiện hai rặn mây hồng.

Bên tai chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của nhau.

Không biết qua bao lâu sau, Dạ Thất đột nhiên rút tay ra, vẻ mặt ảo não: “Thật muốn cắn chết cô!”

Cậu hung ác nói, sau đó lật người, kéo chăn ra, che mình lại!

Hạ Hòa vội vã bò dậy: “Cậu cắn đi!”

Nói xong cô cũng định xuống giường, ai ngờ, Dạ Thất thật sự ngồi dậy, ôm lấy đằng sau cô từ mép giường, cắn lê sườn cổ cô!

“A! Tiểu Thất! Cậu đúng là chó mà!”. Cô kêu lên đau đớn.

Ừm, người Tiểu Hạ Tử thơm quá!

Ngài Tiểu Thất vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh xong mới mặc quần áo tử tế, đến nhà ăn, thấy Tiểu Hạ Tử, vẻ mặt ai oán.

“Tiểu Hạ Tử! Tôi không thích ăn hành băm! Sau này bánh trứng gà không được cho hành băm!”. Ngài Tiểu Thất nhìn hành băm trên bánh trứng gà, cau mày nói.

Hạ Hòa dứt khoát lấy đi phần ăn sáng trước mặt cậu, ngay cả cháo cũng tịch thu: “Ngài Tiểu Thất, thế thì ngài đừng có ăn cái gì nữa cả!”

Dạ Thất xám mặt nhìn cô chằm chằm, nhưng sắc mặt của Hạ Hòa lại còn xám hơn cậu, vì vậy, ngài Tiểu Thất uất ức cầm bánh trứng gà lên, cắn từng miếng từng miếng.

Ừm, hành cũng thơm lắm, sao trước đây không phát hiện ra nhỉ?

Hạ Hòa sức ăn nhỏ, đã ăn xong từ sớm rồi, ngài Tiểu Thất vẫn còn đang hưởng thụ bữa sáng của cậu.

“Tiểu Thất, sáng sớm tôi đã lên mạng tìm, tiền thuê căn hộ này mỗi tháng khoảng 4000 đến 6000, nể tình chúng ta là bạn bè, mỗi tháng tôi trả cho cậu 5000! Gần nhà tôi cũng có một căn hộ nhỏ, nhưng mà vừa mới sửa xong, vẫn còn hơi mùi, tạm thời chưa ở được”. Hạ Hòa cầm ví tiền, đặt tiền mặt vừa mới rút từ ngân hàng ra lên bàn, nghiêm túc nói với Dạ Thất.

Dạ Thất đang ăn cơm, nhìn thấy tiền trên bàn thì vẻ mặt nhất thời không vui.

“Bên hồ Đại Minh! Cô khinh thường tôi! Tôi trông như kẻ thiếu 5000 tệ của cô lắm sao?!”. Dạ Thất trợn mắt nói.

“Cậu có là của cậu, tôi không thể ở chùa của cậu được, hơn nữa, chúng ta dường như cũng chẳng có quan hệ gì”. Hạ Hòa nhìn cậu, nghiêm túc nói.

“Cô nói chúng ta không có quan hệ gì?”. Dạ Thất nhíu mày, không vui hỏi.

“Thế cậu nói xem, chúng ta là quan hệ gì?”. Cô nhìn cậu ở đối diện, rất nghiêm túc hỏi.

Cô không chỉ lớn hơn cậu, tính tình cũng trưởng thành hơn cậu, cô lại là một người vô cùng lý tính, cậu đối xử tốt với cô, cô nhìn thấy, cũng cảm động, nhưng cô cần hiểu rõ là vì sao!

Câu hỏi này của Hạ Hòa khiến Dạ Thất bối rối.

Không biết qua bao lâu, cậu cầm lấy xấp tiền, đếm đếm, rồi lấy ra một nửa: “Sau này chúng ta sẽ có quan hệ là khách trọ và chủ cho thuê! Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ ở đây, cho nên, chỉ lấy cô một nửa tiền thuê nhà thôi! Đúng rồi, lát nữa tôi phải đưa ra một vài quy tắc, cô phải tuân thủ theo quy tắc!”

Quan hệ khách trọ và chủ cho thuê?!

Hạ Hòa không khỏi có chút thất vọng trong lòng, có lẽ, cậu bị chậm chạp trong chuyện tình cảm?

Cậu đối xử tốt với cô, cô hiểu.

Còn nhiều thời gian!

Hạ Hòa đang ngồi ngoài ban công phơi nắng đọc sách, trên bàn còn đặt một cái máy tính xách tay, thỉnh thoảng cần lên mạng tra tư liệu, từ nhỏ đến lớn cô luôn là một học sinh xuất sắc, học tập vô cùng chăm chỉ.

Cô đang nghiêm túc cầm bút ghi chú thì có một bàn tay thon dài đẹp mắt gõ một cái lên mặt bàn đen sáng bóng đến mức có thể soi gương được, giống như một giáo viên nghiêm nghị đi tới bàn học sinh, muốn hỏi vài vấn đề vậy.

“Tiểu Hạ Tử, tôi đã lập ra mấy quy tắc rồi, tôi đọc, cô hãy nghe cho kỹ!”

Hạ Hòa ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh chàng đẹp trai đứng ở bên kia bàn với vóc người cao ráo, mặc chiếc quần thường sẫm màu, bên trên mặc một chiếc gile len màu xám lạnh, bên trong mặc áo sơ mi trắng, cầm trong tay một tờ giấy.

Cô hơi dựa người vào lưng ghế một chút, chăm chú lắng nghe.

“Điều thứ nhất, cấm đột nhiên dọn đồ đi!”. Thế này là không cho cô thuê nhà khác! Hạ Hòa gật đầu, xem như đồng ý.

“Điều thứ hai, cấm gọi chủ cho thuê là Thất Cẩu!”. Cái quy tắc điên rồ gì đây?!

“Điều thứ ba, lúc nấu cơm, phải nấu thêm một phần cho chủ, đương nhiên, nếu không nấu thì không có yêu cầu này!”. Vẫn rất ấm áp, không để cô phải nấu cơm.

“Điều thứ tư, cấm ăn mì tôm!”. Quan tâm đến sức khỏe của cô sao?

“Điều thứ năm, cũng là điều quan trọng nhất: Nghiêm cấm đưa đàn ông về nhà!”. Cậu nhìn cô, vô cùng nghiêm nghị nói.

“Dựa vào đâu?”. Hạ Hòa từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, cố ý hỏi.

Cô ta lại còn hỏi “Dựa vào đâu?”!

“Lẽ nào cô muốn đưa đàn ông về sao?!”. Ngài Tiểu Thất nghiêm túc hỏi lại, sắc mặt rất thúi: “Không cho phép chính là không cho phép! Không có lý do gì cả!”

“Vi phạm thì sao?”. Cô lại hỏi.

“Làm nô tì cho tôi, bưng trà rót nước giặt quần áo tắm rửa kỳ cọ đấm lưng xoa bóp, một tuần!”. Dạ Thất xoay chuyển đầu óc, khí phách nói. Đây là những gì cậu tạm thời nghĩ ra đượcc.

Hạ Hòa bĩu môi, ngửa mặt lên, cười híp mắt nói: “Không có thị tẩm à?”

Dạ Thất: “…”

Cô lại trêu chọc cậu!

Dạ Thất lấy một quyền sách qua, cuộn lại, gõ lên đầu cô: “Quên một cái nữa, cấm ghẹo chủ!”

Bình Luận (0)
Comment