Tiêu Đề: Dám đưa đàn ông về!
Cô cũng có phải tổng tài bá đạo chưa thỏa mãn dục vọng đâu mà làm gì cậu!
Thấy cậu tránh mình như vậy, thật là tổn thương lòng tự trọng!
Cô trợn trắng mắt, rồi ra ngoài nấu cơm.
Hạ Hòa đi rồi, Dạ Thất rút ra một điếu thuốc, một mình đắm chìm trong khói thuốc, trong đầu vẫn là hình ảnh trước khi chết ở kiếp trước, cậu bị đám quỷ sứ kia bắn chết…
Đối với cậu mà nói đó cũng không phải là ác mộng, con cái nhà họ Lục, từ nhỏ đến lớn đều thường xuyên nhìn thấy cảnh đánh giết, chúng đều là những kẻ máu me! Ngay cả chị cậu là Lục Tiểu Vũ, con gái mà cũng làm quân nhân!
Nhưng người có trí nhớ ở kiếp trước như cậu, tương đương với một thiếu niên 15 tuổi xuyên không tới từ xã hội cũ, chưa từng chạm vào tay phụ nữ, lại thần kỳ bị Hạ Hòa ăn, còn ăn ác như vậy!
Mới đầu cậu cảm thấy xấu hổ, tránh cô như tránh rắn, dần dần, cậu lại không còn bài xích cô như vậy nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy làm một số chuyện thân mật với cô, trong lòng sẽ cảm thấy hơi sợ…
Hạ Hòa nấu đồ ăn sáng được một nửa thì Dạ Thất đi vào phòng bếp, làm với cô.
“Ngài chủ nhà, ba ngày tiếp theo tôi đều sẽ ăn ở bệnh viện, cậu không cần đón tôi, cũng không cần chờ cơm tôi đâu”. Lúc ăn cơm, Hạ Hòa nói với cậu.
Nhóm người bị thương này hầu hết đều được chuyển đến khoa chỉnh hình, nên rất bận rộn.
Dạ Thất gật đầu, rồi bảo cô đem theo cơm tiện lợi, đưa cô đi làm, cửa bệnh viện không tiện đỗ xe, cô mở cửa sẽ rồi xuống ngay, lần này không quên xách theo cơm tiện lợi.
Cậu vừa mới rời đi đã thấy Hạ Hòa mặc áo len màu trắng quàng khăn màu đỏ bị một người đàn ông gọi lại, chính là đàn anh của cô – Tiêu Nhiên!
Bọn họ vừa nói vừa cười!
Dạ Thất không khỏi nhớ lại những gì cô đã nói tối hôm qua, ngực hơi nghẹn lại.
Nếu Tiểu Hạ Tử thật sự muốn qua lại với cái tên Tiêu Nhiên này thì phải làm sao bây giờ?!
Dạ Thất cảm thấy suy nghĩ của mình thật là kỳ lạ, trước đây, khi cậu xuất viện nhìn thấy cô và Triệu Nghị Thần ở cùng nhau, sau khi đoán ra Triệu Nghị Thần là bạn trai của cô, cậu cũng không cảm thấy gì cả, bây giờ thì cảm giác lại khác, chua chát lắm.
Cậu bị xe phía sau ấn còi thúc giục nên lái đi.
Lúc hai mẹ con Diệp Kiều vừa mới vào biệt thự thì Ưu Ưu vừa cầm trái táo trong tay gặm vừa chạy về phía Dạ Thất: “Tiểu Thất thúi! Ở nước T thì suốt ngày dính lấy thím, sau khi về nước là cũng không quan tâm thím nữa!”.
Ưu Ưu mặc áo lông dài, vẫn chưa lộ vẻ mang thai, trừng mắt nhìn Dạ Thất và nói.
“Ưu Ưu, đừng nói là cô, người làm mẹ tôi đây bây giờ cũng bị nó lạnh nhạt đây này! Người ta bây giờ, đi suốt đêm không về!”. Diệp Kiều chua xót nói.
“Tối hôm qua không về tứ hợp viện chắc?!”. Dạ Thất lập tức phản bác với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Đó là vì bạn gái của con không về!”. Diệp Kiều phản pháo lại.
“Bạn gái?! Tiểu Thất yêu rồi? Thảo nào!”. Ưu Ưu giật mình nói.
Chỉ thấy hai gò má của thằng nhóc thúi bỗng nhiên nổi lên hai đám mây hồng, cậu ảo não phản bác: “Không phải bạn gái! Đó là khách trọ của con! Không nói chuyện với hai người nữa, con đi tìm chú Đình!”
Còn xấu hổ nữa?!
Diệp Kiều trừng mắt nhìn bóng lưng của thằng nhóc thúi mà nghĩ, sau khi ngồi xuống, cô lại “bà tám” với Ưu Ưu về con trai.
Đường Thiếu Đình đang bận rộn nấu cơm cà ri gà mà vợ yêu muốn ăn ở trong phòng bếp, anh đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, thấy Dạ Thất đi vào, anh dùng ánh mắt mờ ám nhìn cậu, nói: “Tiểu Thất, thế nào, làm một lần lại muốn làm thêm nhiều lần nữa à? Vui quên cả trời đất rồi à?”
“Chú ý tránh thai! Sau khi thím Đình của con mang thai, chú Đình của con chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật là đau khổ!”. Đường Thiếu Đình lại nói.
Ban đầu Dạ Thất vẫn không hiểu rõ ý của chú Đình, nhưng nghe thấy câu sau thì cậu bừng tỉnh, tức giận nói: “Chú Đình! Chú nói bậy bạ cái gì đó?! Con và bên hồ Đại Minh chỉ là quan hệ chủ nhà và khách trọ thôi, không phải như chú nghĩ đâu!”
Đường Thiếu Đình đang xử lý thịt, sau khi nghe lời Dạ Thất nói, anh tức giận đến mức chặt con dao phay sắc bén lên cái thớt gỗ cái “phặp”, dùng tạp dề lau tay, sau đó xoay người trừng mắt nhìn Dạ Thất.
Anh đưa tay muốn đánh cậu, Dạ Thất lập tức lùi lại: “Thím Đình! Mẹ! Chú Đình lại muốn đánh con!”
“Chú đây là đang đánh mày thay cha mày!”. Đường Thiếu Đình hung ác nói, tỏ vẻ hận sắt không thành thép.
Dạ Thất sợ đến mức vội vã chạy ra khỏi phòng bếp, ngay sau đó, cậu cầm áo khoác chạy ra ngoài ngay tức khắc!
Mấy người lớn bọn họ thật là phiền, chơi với Tiểu Hạ Tử vẫn vui hơn! Chẳng qua đã hai ngày cậu không thấy người phụ nữ xui xẻo này rồi!
Cậu gửi tin nhắn QQ cho cô, cô không hề đáp lại!
Sắp đến bữa trưa, cậu đến một nhà hàng khá tốt, gọi đồ ăn và đến 301.
Quả nhiên, cô đang bận rộn trong khu nội trú, cậu căn bản không thấy được cô, chỉ có thể đem thức ăn đến phòng nghỉ cho nhân viên y tế của khoa chỉnh hình, nhờ y tá nhắc nhở Hạ Hòa.
“Thế thì thật sự là bạn trai của bác sĩ Hạ à? Thật là đẹp trai!”
“Không phải chứ…bác sĩ Hạ lạnh lùng như thế mà cũng có bạn trai á?”. Y tá mới tới nhỏ giọng bàn tán.
Bên hồ Đại Minh lạnh lùng?
Dạ Thất vừa vào thang máy thì nghe tiếng bọn họ bàn tán, cậu cảm thấy thật khôi hài, thật muốn cho bọn họ nhìn xem cô trêu đùa cậu như thế nào quá!
Nhưng mà, trước đây bên hồ Đại Minh đúng là một người có tính tình lạnh nhạt!
Dạ Thất nằm liệt trên ghế salon, nhàm chán xem tivi, cậu cũng không phải bất tài vô cụng, nhiệm vụ nữ vương Kiều giao cho cậu, cậu đã hoàn thành từ sớm rồi. Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Hạ Hòa nói tăng ca, cậu nghĩ thầm, đêm nay cô ấy nên về rồi chứ nhỉ?
Cậu luôn chờ đợi tin tức của cô.
Nghe thấy tiếng báo tin nhắn, một giây trước cậu còn nằm liệt trên ghế, một giây sau đã kích động bật dậy!
Bên hồ Đại Minh: Tôi tăng ca xong rồi, 7 giờ tan làm!
Dạ Thất vội vàng trả lời: Cô muốn ăn gì? Tối nay chúng ta ra tiệm ăn đi!! Tôi sửa soạn một chút rồi đi đón cô!
Bên hồ Đại Minh: Ngài chủ nhà, thật ngại quá, đêm nay tôi ăn với đàn anh.
Một chậu nước lạnh dập tắt trái tim tung tăng của Dạ Thất!
Cậu đợi cô ba ngày, thế mà Tiểu Hạ Tử đáng chết lại muốn đi ăn với người khác!
Giận!
Dạ Thất nổi trận lôi đình, sau khi phẫn nộ trong phòng khách mười phút, cậu lại nhịn xuống, gửi tin nhắn qua: Mấy giờ về? Nhà hàng nào? Tôi đi đón cô! Tôi vừa nhận được điện thoại của mẹ tôi, đêm nay cũng có tiệc.
Chỉ chốc lát sau Hạ Hòa đã gửi tin nhắn tới: Chưa chọn được nhà hàng, không cần cậu đón đâu, đàn anh đưa tôi về.
Hahaha!
Nhìn thấy tin nhắn này, Dạ Thất cười nhạt.
Chín giờ rưỡi tối, Hạ Hòa và Tiêu Nhiên vừa đi vừa nói chuyện, về tới chung cư.
“Tiền thuê ở đây thế nào? Trông hoàn cảnh không tệ, cũng rất gần bệnh viện, gần đây anh cũng có dự định thuê nhà”. Hai người vào đại sảnh, Tiêu Nhiên vừa quan sát xung quanh vừa hỏi.
“Tiền thuê tầm năm nghìn đến sáu nghìn…”. Hạ Hòa đang trả lời thì thấy một người đứng lên từ ghế salon trong góc đại sảnh và đi tới.
Là “ngài chủ nhà” của cô!
“Tiểu Thất, không phải cậu có tiệc sao? Sao lại ngồi ở đây?”. Trông cậu không giống mới đi xã giao về, lúc đi dự tiệc, cậu đều mặc u phục.
“Quên thẻ ra vào! Không đi lên được!”. Dạ Thất thản nhiên nói, toàn thân toát ra khí lạnh, cậu đi về phía thang máy, đến cửa thang máy thì nhấn nút: “Tiểu Hạ! Cô không lên sao?”
Thấy cô vẫn đang đứng với Tiểu Nhiên, cậu lên giọng hỏi.
“Đàn anh, em lên trước đây, cảm ơn anh đêm nay đã đãi em! Ngày mai gặp!”. Hạ Hòa lịch sự chào Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên cười nói với cô: “Khách sáo với anh làm gì?! Năm đó anh ăn cơm của nhà em không ít! Tạm biệt!”
Còn ăn ở nhà cô!
Hạ Hòa vừa lùi lại vừa phất tay với anh, Tiêu Nhiên thấy bọn họ vào tháng máy thì mới xoay người rời đi.
“Ngài Tiểu Thất, ngài chờ ở đại sảnh bao lâu rồi? Sao không gọi bảo vệ?”. Hạ Hòa nhìn Dạ Thất không nói một lời nào, hỏi.
Cô không tin lời nói dối vụng về của cậu đâu!
“Tiểu Hạ Tử! Cô vi phạm nội quy!”. Ngài Tiểu Thất lạnh lùng nhìn cô: “Dám đưa đàn ông về!