Cô không có thời gian vật lộn với Thẩm Hi Xuyên để đánh tráo hai bức thư, cô chỉ muốn tranh thủ thời gian học bài, cô muốn thi được vào lớp trọng điểm.
Lục Tiểu Cổn tuy không đáp lại nhưng cô biết, con trai sẽ giúp cô.
“Trăn Trăn, đó là người chị ngoài giá thú của cậu à, ôi cô ta không mặc đồng phục kìa! Nhưng mà trông vẫn quê mùa, không thể nào so sánh được với cậu!”
Diệp Kiều đang định rời đi thì nghe thấy lời bàn tán về cô ở cách đó không xa.
Chỉ thấy gái ngoan Diệp Trăn Trăn mặc váy công chúa theo phong cách tây, bên trái bên phải cô ta theo thứ tự là các bạn nữ trong lớp cô ta đang có vẻ mặt nịnh nọt.
Mà trên đường chính cách đó không xa có một chiếc Volkswagen màu đen đang đậu đó, là tài xế nhà cô đang đón cô ta.
“Sau này các cậu không được nhắc đến cô ta trước mặt tôi nữa, cô ta chỉ là con ngoài giá thú thôi, không có địa vị gì ở nhà họ Diệp chúng tôi cả”. Giọng nói cao ngạo của Diệp Trăn Trăn vang lên.
“Đúng thế! Trăn Trăn của chúng ta mới thật sự là công chúa! Cái đồ quê mùa kia, thành tích vừa kém, quần áo vừa quê! Không giống Trăn Trăn của chúng ta, đến trường tan học đều có tài xế riêng đưa đón, Trăn Trăn của chúng ta nhất định sẽ thi đậu đại học J!”. Nữ sinh bên phải Diệp Trăn Trăn cũng nịnh nọt nói.
Diệp Kiều lười nghe những thứ này, xoay người định đi thì thấy một chiếc Cadilac dài năm mét dừng bên cạnh chiếc Volkswagen, chiếc Volkswagen màu đen lập tức trở nên vừa quê mùa vừa cặn bã!
Tên yêu nghiệt này!
Tìm đến trường rồi!
“Oa! Đó là xe nhà ai vậy! Thật là oai phong!”. Nữ sinh bên cạnh Diệp Trăn Trăn kích động nói.
Anh đẹp trai mặc bộ vest màu trắng, là bạch mã hoàng tử trong mắt bọn họ bước từ trên xe xuống, đi về phía bên này.
“Trăn Trăn, có phải họ hàng nhà cậu không! Hình như đi về phía cậu đấy!”
Diệp Trăn Trăn rất hy vọng, bạch mã hoàng tử kia đến tìm mình, đáng tiếc, dường như cô ta không biết, thật sự rất đẹp trai…
Bạch mã hoàng tử đã đi tới mặt bọn họ.
“Trăn Trăn, là người quen của cậu à?”
“Bạn nhỏ, các em có quen Diệp Kiều không?”. Lúc này, bạch mã hoàng tử cười hỏi.
Diệp Kiều?!
Ba người ngỡ ngàng, không hề nghĩ rằng bạch mã hoàng tử giàu có này lại đến tìm cái cô Diệp Kiều quê mùa kia! Diệp Trăn Trăn tức giận bước đi ngay lập tức, còn hai cô gái bên cạnh thì vội vàng lễ phép nói với bạch mã hoàng tử.
Diệp Kiều nhìn thấy đồng chí Đỗ Quân thì trợn tròn mắt ghét bỏ.
“Đại ca Kiều Kiều, con không để ý đến cậu à!”
“Ai bảo cậu đến trường tìm con đấy?! Còn phô trương như thế!”. Diệp Kiều tức giận nói, lên xe anh ta, cô chỉ muốn sống khép mình cho qua một năm này thôi!
“Đại ca Kiều Kiều, con đừng nóng giận! Mau uống nước chanh!”. Cậu nhỏ yêu nghiệt ân cần nói, còn Diệp Kiều thì đã móc sách giáo khoa lịch sử ra đọc: “Bày đặt”.
Ra vẻ cô chính là nữ chủ nhân, còn cậu nhỏ yêu nghiệt chính là tay sai của cô.
“Con bảo cậu bán phần mềm cậu bán được chưa?”. Diệp Kiều uống một hơi hết hơn nửa ly nước chanh, hỏi.
Chỉ thấy cậu nhỏ yêu nghiệt dương dương đắc ý lấy ra một bì thư dày cộp đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt cô.
“Năm cái, mỗi cái hai nghìn, ở đây là mười nghìn!”
Diệp Kiều ước lượng: “Cậu nhỏ, cậu sẽ không không bán đi, mà tự lấy tiền túi ra trả chứ hả?”
“Kiều Kiều, trong mắt con, cậu nhỏ vô dụng như vậy sao?”. Đồng chí Đỗ Quân trông như sắp khóc, vẻ mặt tổn thương!
“Ngoan ngoan ngoan, đừng buồn! Cậu nhỏ giỏi quá! Tiếp tục cố gắng nha!”. Nói xong, cô lấy từ bì thư ra một số tiền xem như trích phần trăm cho anh ta. Khách sạn của cậu nhỏ mặc dù làm ăn không tốt lắm, nhưng mà anh ta quan hệ rộng, lúc trước cô đưa cho anh ta năm bản phần mềm, bảo anh ta hỏi đồng nghiệp giúp cô, nào ngờ, anh ta đúng là đã hoàn thành nhiệm vụ!
“Nhóc con, con đang làm nhục cậu đấy à!”. Đồng chí Đỗ Quân – người coi tiền như rác – tức giận nói!
“…”. Diệp Kiều lại trấn an anh ta một phen, mười nghìn tệ này đủ để Kiều Thiêm đăng ký thêm các tên miền khác rồi đấy.
…
“Hiểu Thiên, nhận được thư của cậu, mình rất kích động, ồ, tâm ý của mình, rốt cuộc Nguyệt Lão cũng nhìn ra rồi đúng không? Rốt cuộc ngài ấy cũng chịu dắt mối tơ hồng cho hai ta rồi sao?”
Tại sân bóng rổ, một thiếu niên đang đọc bức thư buồn nôn cho Chu Hải Dương nghe, đọc xong câu đầu tiên đã cảm thấy sai sai ở chỗ nào đó rồi.
“Mẹ kiếp! Đội trưởng, mẹ nó bức thư này không phải viết cho cậu đâu! Là viết cho Ngô Hiểu Thiên đấy! Đm!”. Thiếu niên kích động nói, vội vàng chạy tới bên cạnh Chu Hải Dương, vừa rồi Chu Hải Dương còn đắc ý một phen, rốt cuộc cậu ta cũng câu được hoa khôi giảng đường Lý Vận kia mà.