Dạ Thất mạnh mẽ cuồng dã của đêm qua, thật sự như một người hoàn toàn khác, so với dáng vẻ bé thụ yếu đuối hèn nhát của cậu bình thường!
Bây giờ ngẫm lại, cô thật sự nghi ngờ người đàn ông tối hôm qua không phải là cậu!
Cô còn đang thất thần, thì cánh cửa nhà vệ sinh trong phòng ngủ bị ai đó mở ra,Hạ Hoà sợ hãi tới mức ngồi bật dậy, nắm chặt lấy chắn, vừa hay nhìn thấy người con trai đang mở cửa, trần nửa thân trên, bên dưới mặc quần xà lỏn, trong miệng còn ngậm thêm điếu thuốc lá, thoạt nhìn trông vô cùng xấu xa cùng khí phách!
Cô như một chú thỏ trắng mà kinh ngạc, nhìn thấy cậu đến gần, liền không ngừng tránh mình về phía bên kia chiếc giường lớn.
Dáng vẻ hèn nhát này giống hệt như đêm đó Dạ Thất bị cô ăn sạch sẽ!
“Cậu, cậu không phải Tiểu Thất!” Giọng Hạ Hoà run run mà nói, dáng vẻ lại vô cùng đáng thương như sắp bật khóc.
Dạ Thất không nói gì, từng bước một mà đi về phía cô, khi bước đến đầu giường, cậu liền dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn.
“Cậu, cậu đừng đến đậy!” Hạ Hoà vừa nói vừa xích người đi, chỉ là đằng sau không còn đường lui nữa, cả người lập tức mất đi trọng lực, cô kêu lên một tiếng, cả người cùng điều hoà đều rơi xuống bên cạnh giường!
Cảnh tượng này, làm cho Dạ Thất cảm thấy thật buồn cười, cậu vội vàng đi vòng qua đuôi giường.
Hạ Hoà quỳ rạp trên mặt đất, cô còn muốn chạy, kết quả cả người lại bị cậu bế lên dễ như trở bàn tay, đặt lên giường, thân hình cường tráng của cậu lại ép xuống, là cô sợ hãi tới mức đánh đấm túi bụi, làm cho cậu đành phải khống chế đôi bàn tay của cô lại.
“Tiểu Hạ Tử, sao bây giờ lại hèn thế này? Bản lĩnh đi ăn tôi lúc trước của em đâu hết rồi? Năng lực đi trêu chọc tôi ở đâu rồi? Hử?” Gương mặt tuấn tú lạnh lùng hiển hiện trước mặt cô, cậu thấp giọng cất tiếng hỏi.
Trong lời nói toàn là ý muốn trêu ghẹo cô.
Hạ Hoà trông cứ như sắp khóc, chắc chắn rằng người trước mặt chính là cậu, là Dạ Thất.
“Thất, Thất cún……..”
“Hử?” Cô còn chưa dứt lời, thì đã bị giọng điệu đáng sợ của cậu uy hiếp cho không dám nói nữa.
“Ngoan, gọi anh Thất đi!” Dạ Thất nở nụ cười nhẹ mà nói.
“Thất con âm* cậu! Họ Lục kia, cậu mau nói cho tôi biết, tối hôm qua cậu bị làm sao vậy?! Có phải là trúng tà rồi hay không?! Hay là cậu lén đi uống thuốc rồi?!” Hạ Hoà quyết định không hèn nhát nữa, tức giận mà cất tiếng quát.
Tiểu Hạ Tử đúng thật là đáng yêu quá đi!
“Tiểu Hạ Tử, chính em là bác sĩ, mà còn đi tin cái trúng tà đó sao? Uống thuốc? Em cảm thấy tôi có cần uống thuốc không? Uống thuốc vào rồi tôi có thể mạnh được như hôm qua nữa sao?” Cậu cười tủm tỉm mà nói, nụ cười vô cùng xấu xa.
Ý trên mặt chữ, cho dù có uống thuốc, cũng sẽ không mạnh được như cậu!
Tiểu Thất gia vô cùng tự tin đối với năng lực của mình trên phương diện nào đó!
Nhìn thấy gương mặt cô ửng đỏ, khắp ngực cùng cổ đều là vết dâu tây, đôi mắt trắng đen ngập nước sợ hãi nhìn mình, cậu không nhịn được mà nuốt yết hầu, đầu lời khát nóng mà liếm cánh môi.
“Rốt cuộc thì sao lại thành ra thế này?! Sao cậu lại đột nhiên, đột nhiên trở nên hung dữ như vậy?!” Hạ Hoà vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc, lúc cô cất tiếng gào thét, vẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Trước kia cô chỉ cảm thấy cậu thuốc kiểu “Hung hăng, đáng yêu” kia, bây giờ thật sự là rất hung dữ!
“Hạ Hạ ngoan, bởi vì Tiểu Thất gia đây, thành niên rồi! Có thể tuỳ ý mà ăn em!” Cậu nói rồi lại đưa tay vén áo ngủ cô lên……..
!!!
Hạ Hoà bị câu nói của cậu làm cho kinh ngạc, chỉ là còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã bị cậu hung hăng ăn mất!
Trước kia cậu hèn nhát bao nhiêu, thì bây giờ mạnh mẽ bấy nhiêu!
“Hic hic hic………Hu hu………” Bạn học Tiểu Hạ Tử một phút sung sướng khi ghẹo chồng bị bắt nạt đến rơi nước mắt, nắm tay không ngừng đánh lên lưng cậu.
Cậu lại nở nụ cười xấu xa, thương tiếc mà hôn lên đôi môi cô, “Tiểu Hạ Hạ ngoan, Tiểu Thất gia sẽ nhẹ nhàng một chút, ngoan, không khóc nữa…….Thật hộp Okamoto là tự tôi mua! Hoa hồng cũng là do tôi chuẩn bị sẵn mà tặng cho em!”
Hạ Hoà đang khóc lóc đột nhiên không còn tiếng động gì nữa: “..............”
Cạn lời mà nhìn cậu.
Thật lâu sau, cô mới tỉnh táo lại.
Cậu vô hại chỗ nào chứ?
Cậu rõ ràng là xấu xa đến mức người hay thần cũng phải tức giận!