Mà càng làm cho người ta phẫn nộ hơn đó chính là, cậu của hiện tại hoàn toàn không biết tiết chế!
Cô mới vừa tỉnh lại, cả người con đang nhức mỏi đến khó chịu, vậy mà cậu lại bắt đầu!
Hạ Hoà cũng không còn sức để khóc nữa, hai mắt đẫm lệ mà khô khốc nhìn cậu, trong ánh mắt mờ mịt, Dạ Thất như biến thành một con sói hoang dã, không biết là thỏa mãn mà ăn lấy chú thỏ trắng là cô!
Mỗi khi sự độc ác của cậu trào dâng, cô đều bị ép phải kêu lên, đầu ngón tay nhỏ nhắn ngọc ngà cấu lên lưng cậu, tạo ra những vệt máu kéo dài……….
Cảm giác đau rát nóng bỏng truyền đến từ sau lưng đối với cậu mà nói chỉ càng thêm kích thích, nơi yết hầu sâu thẳm phát ra tiếng kêu gợi cảm, động tác cũng càng thêm mạnh mẽ, đưa cô lên đến đỉnh cao hơn.
Cũng không biết lại qua thêm bao lâu, Tiểu Thất gia vừa phá giới, bóc tem mới cảm thấy thỏa mãn, buông tha cho Tiểu Hạ Tử chỉ còn thoi thóp.
“Dạ! Thất!” Cô theo thói quen mà kêu thẳng cả họ tên cậu ra, mỗi một chữ như cố gắng chui ra khỏi kẽ răng của cô.
Cả người cậu đầy mồ hôi nóng, ngon tay thon dài xoa nhẹ gương mặt đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi của cô, khoé môi cong lên thành một nụ cười xấu xa mà nói: “Bên hồ Đại Minh, bây giờ em đã tin Thất gia đây vô cùng lợi hại hay chưa?!”
Lúc này đây, cậu lại có cảm giác thật nở mày nở mặt!
Chỉ nhìn thấy Hạ Hoà đang nằm thoi thóp, lại đột nhiên bừng bừng sức sống, nửa người bò dậy, nắm tay đánh lên người cậu, chỉ là còn chưa đụng tới được, thì đã bò trở về!
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, tại sao cậu lại đột nhiên thông suốt đến như vậy!
“Tiểu Hạ Tử đáng thương, tối qua tôi đã bảo em uống rượu, nhưng em lại không uống, vậy thì nên trách ai đây?” Dạ Thất đưa tay vuốt tóc cô, nhìn thấy dáng vẻ muốn xử cậu nhưng lại không được của Hạ Hoà, cất tiếng xấu xa mà nói.
Nếu như cô uống rượu vào rồi, thì sức chiến đấu cũng sẽ mạnh hơn đôi chút, cậu cũng là muốn tốt cho cô mà thôi, kết quả, cô sống chết cũng không chịu uống, chỉ có thể để cho cậu tuỳ ý bắt nạt!
!!!
Nghe cậu nói, Hạ Hoà mới muộn màng mà hiểu ra mọi chuyện!
Nhớ tới tối hôm qua bản thân còn chọc ghẹo cậu mấy lần, cuối cùng còn bảo cậu giúp cô kéo khoá áo xuống, bây giờ nghĩ lại đúng thật là tự tìm đường chết mà!
Sao cô lại có thể ngốc như vậy chứ?!
“Tiểu Hạ Tử, bây giờ đã là ba giờ chiều, chắc là em đói bụng rồi đúng không? Tôi đi lấy chút thức ăn cho em!” Dạ Thất dịu dàng mà nói.
Ba giờ chiều?!
Hạ Hoà lại lần nữa có cảm giác muốn giết người!
“Đúng rồi, tôi còn giúp em xin phép nghỉ bệnh, ca trực buổi tối có thể không cần đi.” Cậu nói tiếp.
Nghỉ bệnh?
Ha ha………
Dạ Thất ân cần mà đi vào nhà bếp múc một chén cháo bát bửu nấm tuyết hạt sen mình đích thân nấu, nhưng sau khi cậu mua thêm bánh bông lan về, Hạ Hoà lại ngủ mất tiêu.
Tiểu Hạ Tử thật là đáng thương mà!
Nhưng mà, lúc trước cô chọc ghẹo cậu cũng rất đáng giận!
—
Lúc Dạ Thất một mình bước qua cửa lớn của tứ hợp viện, đại ma vương Lục còn đang cùng chú Đình của cậu chơi cờ tướng Trung Quốc dưới bóng cây đại thụ trong sân, hai người đàn ông vừa hút thuốc, vừa tán gẫu về thế cục trên quốc tế.
Cả Diệp Kiều lẫn Ưu Ưu, rồi em gái nhỏ Đường Đường cậu nữa, đều không thấy đâu hết cả.
Khi hai người đàn ông nhìn thấy Dạ Thất mặc chiếc quần jean phối với chiếc áo thun cotton có cổ bước đến gần, cả hai liền tỏ vẻ ghét bỏ cậu.
“Đại tá Lục, hơn hai năm rồi, sao con trai của cậu vẫn không có chút tiến bộ nào hết vậy? Tôi cũng phải sốt ruột thay cậu rồi!” Đường Thiếu Đình cất tiếng gây tổn thương.
Dạ Thất kéo chiếc ghế mây qua rồi ngồi xuống, cùng không nói tiếng nào, cầm gói thuốc lá Trung Hoa trên bàn đá lên lấy một cây ra, tự mình châm thuốc, còn vô cùng đàn ông mà rít một hơi.
Đại ma vương Lục một tay kẹp điếu thuốc tay còn lại để chơi cờ, cũng chỉ đưa mắt liếc nhìn qua Dạ Thất một cái, “Tôi thì gấp cái gì? Độc thân cả đời là chuyện của nó, liên quan gì đến tôi?”
“Cùng đúng!” Đường Thiếu Đình đáp lại, anh ta tiếp tục đánh cờ, lựa chọn ngó lơ Dạ Thất giống như anh.
Đối với kẻ bất tài không vực dậy nỗi này, cũng chỉ có thể ngó lơ đi mà thôi.
Tiểu Thất gia vẫn cứ thong thả hút điếu thuốc, dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại, mãi một hôi lâu sau mới cất tiếng nói: “Cha, chú Đình, mẹ con cùng thím Đình đi đâu rồi vậy?”
“Mẹ cháu với thím Đình đi làm đẹp rồi! Lát nữa chú với cha cháu đi đón hai người họ!” Đường Thiếu Đình cất tiếng đáp lại.
“Đi từ lúc nào vậy?” Dạ Thất nhàn nhạt hỏi tiếp.
“Khoảng một giờ chiều là đi rồi, mà cháu hỏi cái này để làm gì?” Đường Thiếu Đình liếc nhìn cậu một cái rồi nói.
Trong lúc lơ đãng, nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc của tên nhóc con này, trông đúng thật là có mấy phần đàn ông.
Dạ Thất lấy gạt tàn qua, gõ nhje tro tàn xuống, cong khoé môi lên: “Một giờ hai người họ đã đi rồi? Đi sớm thế? Lớn tuổi nhưng vẫn chưa già mà………Con thấy người nên bảo dưỡng phải là hai người mới đúng đó! Khoa tuyến tiền liệt ở bệnh viện của Hạ Hạ vô cùng có tiếng!”
Đại ma vương Lục còn đang muốn chơi cờ, nghe thấy vậy, gương mặt tuấn tú màu đồng nghiêm nghị liền quay sang, ánh mắt tối sầm lại, “Tên nhóc thúi này! Con lại muốn nói bậy bạ cái gì đó? Ông đây cũng muốn đưa con đi khám ở khoa tuyến tiền liệt từ lâu rồi!”
Dạ Thất của trước kia chỉ cần nghe thấy đại ma vương Lục nổi giận muốn dạy dỗ, thì đã hèn nhát đến mức bị dọa sợ chạy mất, nhưng Dạ Thất của bây giờ thì vẫn cứ ngồi yên ở đó, dáng vẻ như gặp chuyện bất ngờ cũng không thấy kinh ngạc, thậm chí khoé môi còn cong lên thành nụ cười.
“Cha, ý của con là, cha với chú Đình nên đi khám nam khoa đi, nếu không thì sao hôm nay sao mẹ con với thím Đình còn bước ra khỏi cửa được cơ chứ? Hạ Hạ nhà con còn đang ngủ kia kìa, bởi vì tối qua đã quá mệt mỏi!” Dạ Thất buồn rầu mà nói.
Cậu vừa dứt lời, hai người đàn ông đang ngồi chơi cờ lập tức bốn mắt nhìn nhau, rồi hiếm hoi mà cùng nhau quay đầu nhìn về Dạ Thất ngồi phía bên kia như người đàn ông thực thụ.
!!!
Hoá ra là tên nhóc này đang cố ý khoe mẽ với bọn họ, còn thuận thế mà chế giễu bọn họ!
Rất nhanh, hai người đàn ông lập tức đứng lên, Dạ Thất cũng đột nhiên đứng dậy, thân thủ nhanh nhẹn mà tránh ra, “Cha, chú Đình, trước kia còn hèn nhát, là vì con chưa thành niên, không phải là vì con thật sự không được!”
Dạ Thất của hiện tại cùng không còn sợ đại ma vương Lục nữa!
Cậu cười tủm tỉm mà nói, dứt lời lập tức xoay người đi.
Đường Thiếu Đình cảm giác như bản thân bị sỉ nhục, nắm tay lại mà bước đến, muốn gõ lên đầu cậu giống như lần trước vậy, nhưng mà, Dạ Thất nào cho anh ta có cơ hội đó, nhắm chuẩn thời gian mà khom lưng xuống, thân thủ nhanh nhẹn mà xoay người, tránh ra vào bước né khỏi anh ta, khoé môi còn cong lên thành nụ cười đắc ý, sau đó liền nhanh chân rời đi!
—
Khi Hạ Hoà tỉnh lại, cô mới vừa tìm thấy điện thoại thì đã nhìn thấy tin tức được đẩy lên, quả nhiên mấy bức ảnh tối hôm qua cô nắm tay Dạ Thất, cô ôm bó hoa hồng trong ngực, đã được đưa lên mặt báo rồi!
Cậu mặc bộ đồ vest với đôi giày da, trên khoé môi còn mang theo nụ cười, thoạt nhìn trông hai người họ vô cùng hạnh phúc, ngọt ngào!
Cho nên, đây cũng là do cậu cố ý!
Tối hôm qua cậu còn nói với cô sẽ bảo truyền thông không đưa tin tức về bọn họ nữa, lấy năng lực xã giao của cậu mà nói, thì tuyệt đối có thể làm cho toàn bộ truyền thông phải ngậm miệng!
Được lắm, bây giờ thì cả thế giới đều biết, Hạ Hoà cô lúc trước phủ nhận quan hệ bạn trai bạn gái giữa hai người bọn họ, là đang nói dối!
Cho nên, cái tên khốn này cũng thích cô từ lâu rồi đúng không?
Nhưng cô lại thấy suy nghĩ này của mình có chút buồn cười, nếu như cậu khốc thích cô, vậy thì suốt mấy năm nay, làm sao cậu có thể đối xử tốt đến mức biến thái với cô như vậy?!
Trong phòng ngủ có chút tối tăm, lại đột nhiên sáng đèn lên, nhìn thấy cậu bước đi về phía này, Hạ Hoà lập tức cảm thấy sợ hãi như con chim sợ cành cong, không ngừng lui về phía sau, “Dạ Thất! Nếu cậu còn dám chạm vào tôi nữa, cậu có tin là tôi lập tức dọn ra khỏi đây không?!”
Dạ Thất cong môi nở nụ cười, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hèn nhát của cô, trong đầu cậu liền tràn ngập cảnh tượng trước kia cô trêu ghẹo cậu, “Đúng vậy! Chị phải dọn ra khỏi đây!”
Hạ Hoà sửng sốt, trái tim đột ngột vỡ vụn, cậu nói như vậy là có ý gì?
Ăn sạch sẽ cô rồi, cũng “Trả thù” cô xong hết rồi, thì không cần cô nữa?
Cậu ngồi xuống bên mép giường, nhìn thấy cô nép sát vào bên trong giường, còn ôm chặt lấy gối đầu vào lòng, nở nụ cười mà nói: “Sau này chúng ta chỉ nên ngủ một chiếc giường mà thôi! Tối nay dọn qua phòng tôi ở đi!”