Tiêu Đề: Dù trời sập xuống, có anh đây chống lưng cho em!
Hạ Hòa nhìn anh chàng Dạ Thất vẫn đang xụ mặt trước mắt mình, sao cô không biết cậu đang cố ý, nhưng cô vẫn lớn tiếng nói:
“Tiểu Thất gia, yêu anh!”
Giọng nói của cô vang vọng khắp phòng nghỉ, và thời điểm này, phòng nghỉ không một bóng người.
“Ai yêu anh vậy?!” Dạ Thất bắt bẻ nói, còn bày ra vẻ mặt kênh kiệu.
“Đương nhiên là, em yêu anh! Tiểu Thất à, anh nghĩ còn ai khác yêu anh sao?!” Hạ Hòa trả lời ngay, không cần suy nghĩ, mỉm cười, kinh thường cậu.
Cô nghĩ thầm, Tiểu Thất gia cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên ơi, bây giờ ngài nguôi giận rồi chứ?
Kết quả, Tiểu Thất gia nheo mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói: “Lời yêu này không đủ thành ý, chỉ nói mà không làm!”
Cô sững sờ một lúc mới hiểu được ý của cậu, trợn mắt nhìn cậu, “Tiểu Thất gia, ngài càng ngày càng láu cá đấy!”
“Ông đây nghiêm túc!” Cậu xụ mặt nói, lộ ra vẻ bất mãn.
Lúc này, điện thoại của cậu vang lên.
Hạ Hòa tự đỡ cục đá, nhìn cậu đi sang một bên để nghe điện thoại. Cậu vừa xoay người đi, vẻ mặt cô liền chùng xuống, cô lo lắng cho bệnh nhân “ông Ngoan Đồng”, vốn dĩ ông thực sự chỉ cần phẫu thuật thay đổi khớp xương, bây giờ, ông lão phải gánh chịu nhiều thứ.
Dạ Thất không ngờ rằng có người đăng sự việc vừa rồi lên mạng, còn cố tình thay đổi từ sự cố ngoài ý muốn thành sự cố trong điều trị, bức ảnh chụp Hạ Hòa bị bệnh nhân đánh cũng được đăng lên mạng.
An Thần gọi điện thoại báo cho cậu biết, cậu liền yêu cầu xóa tin tức sai sự thật này ngay lập tức, cũng là để bảo vệ Hạ Hòa.
“Có phải ở bệnh viện có người chống đối em không?” Sau khi nghe điện thoại xong, Dạ Thất liền ngồi xuống bên cạnh cô và nghiêm túc hỏi.
Chống đối?
Hạ Hòa không biết tại sao cậu lại đột ngột hỏi như vậy, cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Đố kị với em, có tính không? Thật ra có rất nhiều người đố kỵ với em, ở sau lưng nói xấu em nhưng từ trước đến nay em chưa từng để ý đến họ.”
“Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?” Cô hỏi.
“Không có gì! Em đừng sợ bọn họ! Tóm lại, dù trời sập xuống vẫn có anh đây chống lưng cho em!” Dạ Thất trầm giọng nói. Cậu không nói chuyện trên mạng cho cô biết, tránh để cô áp lực hơn.
Hôm nay Tiểu Hạ Tử gặp chuyện này đã đủ áp lực rồi, mặc dù ngoài mặt trông cô vẫn rất vui vẻ.
Là một bác sĩ mới vào nghề, Hạ Hòa thực sự rất sốc trước sự việc ngày hôm nay, mặc dù đó không phải lỗi của bất kỳ nhân viên y tế nào, nhưng nếu không được cứu chữa kịp thời thì bệnh nhân đã tử vong, đối với một người bác sĩ rất có trách nhiệm như cô, có thể nói đây sẽ là bóng ma tâm lý trong cuộc đời sự nghiệp của cô.
Cũng may, sau khi phẫu thuật ngoại khoa, tình trạng thuyên tắc phổi của ông lão đã ổn định, ngay sau đó ông được phẫu thuật để thay khớp xương.
Sau ca phẫu thuật, các dấu hiệu sinh tồn của ông lão đã ổn định và sau khoảng thời gian nhất định, ông sẽ tỉnh lại.
Nhìn thấy ông lão tỉnh lại, Hạ Hòa cảm động rơi nước mắt, nếu năm đó bệnh viện cũng có máy Ecmo, có lẽ cha cô vẫn còn sống.
“Tiểu Hạ Hạ, rốt cuộc lúc trước chú đã xảy ra chuyện gì? Sao ông già này lại đột ngột dạo ngang quỷ môn quan một thế thế? Không phải cháu nói chú chỉ cần thay đổi một phần nhỏ trong người thôi sao? Suýt chút nữa chú không thể giới thiệu con trai của chú cho cháu rồi!” Ông lão đặt ống thở trong mũi, nhìn Hạ Hòa mặc áo blouse trắng liền hỏi.
Nghe ông lão vui vẻ nói như vậy, đầu mũi Hạ Hòa cay cay nhưng cô vẫn kiên nhẫn, mỉm cười giải thích cho ông lão hiểu: “Lão Ngoan Đồng, bởi vì trước khi ngài thực hiện ca phẫu thuật đã ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày, không hoạt động nên động mạch ở chi dưới bị tắc, máu lưu thông từ tim qua phổi dẫn đến phổi bị tắc nghẽn!”
“Thưa chú! Lúc đó tình hình của chú vô cùng nguy cấp, may mắn là đệ tử của cháu kịp thời nhận ra chú bị phổi tắc nghẽn, nên mới cứu được chú!” Tiêu Nhiên mặc áo blouse trắng bước vào, nhìn ông lão và nói.
“Trách tôi, đều tại tôi. Mấy ngày nay bác sĩ Tiểu Hạ thường xuyên khuyên tôi xuống giường hoạt động, tôi sợ đau sợ phiền phức nên ăn vạ, luôn nằm trên giường!” Ông lão vô cùng cởi mở nói.
“Vậy sau này chú phải nghe lời bác sĩ nhỏ này nói rồi, sớm ngày bình phục!” Hạ Hòa cười nói, hốc mắt cô hơi đỏ lên.
“Nhưng mà, bác sĩ Tiểu Hạ, cháu thực sự có bạn trai rồi?” Ông lão nghiêm túc hỏi.
Hạ Hòa nghĩ thầm, ông ấy vẫn còn nhớ rõ lời này sao? Cô gật đầu, đồng ý sẽ sớm dẫn Dạ Thất đến gặp ông lão!
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, con trai nhỏ của chú là thiếu tá không quân đấy!” Ông lão đầy tự hào nói.
“Hừ! Bạn trai cháu là ba đời nhà quân!” Hạ Hòa cũng tự hào nói.
Sau khi nhân viên y tế trao đổi với người nhà bệnh nhân, phí sử dụng máy Ecmo, phí phẫu thuật ngoại khoa và viện phí đều được miễn phí.
“Nếu chuyện này không phải trách nhiệm của bệnh viện các người, tại sao lại giảm nhiều chi phí cho chúng tôi như vậy?! Chúng tôi nghe nói đối với trường hợp này, bệnh viện phải bồi thường ít nhất 50 vạn!” Trong phòng họp, con dâu cả của ông lão kích động nói.
Trong phòng còn có Hạ Hòa, Tiêu Nhiên, Nhiếp Hồng và một vài bác sĩ ngoại khoa khác.
“Người nhà bệnh nhân, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, sự việc lần này là ngoài ý muốn, không phải sơ suất y tế, giảm các chi phí cho mọi người đều xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, quan tâm đến bệnh nhân!” Giám đốc sở y tế khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Các người nói một câu không phải là sơ suất y tế là xong chuyện sao? Muốn lừa gạt chúng tôi sao? Đừng tưởng chúng tôi không biết gì, bác sĩ họ Hạ này là một bác sĩ mới vào nghề, chắc chắn do cô ta không đủ kinh nghiệm nên mới gây ra tai họa! Đáng thương cho ông già nhà chúng tôi, suýt chút nữa mất mạng! Tôi nhất định sẽ đăng lên mạng, phơi bày sự thật về bác sĩ này và bệnh viện các người!” Con dâu cả của ông lão vỗ bàn nói.
Cô ta chính tai nghe bác sĩ trong bệnh viện nói như vậy.
Hạ Hòa ngồi đối diện có chút cạn lời, ông lão xuất hiện tình trạng phổi tắc nghẽn khi đang ở tư thế chuẩn bị phẫu thuật, cho dù quy trách nhiệm thì cũng nên quy cho y tá trong phòng phẫu thuật, tại sao người nhà bệnh nhân lại cắn chết cô không buông?
“Người nhà bệnh nhân! Nếu không phải lần này bác sĩ Hạ của chúng tôi chẩn đoán chính xác, kịp thời cấp cứu, lắp máy Ecmo cho bệnh nhân thì ông ấy đã qua đời rồi. Sao các người có thể đẩy mọi trách nhiệm lên người cô ấy chứ?!” Tiêu Nhiên nhìn người nhà bệnh nhân, hỏi ngược lại.
Nhiếp Hồng ngồi bên cạnh anh ta, vẻ mặt vô cảm nhưng âm thầm siết chặt cây bút trong tay.
Nghe thấy Tiêu Nhiên bênh vực Hạ Hòa, trong lòng chị ta vô cùng khó chịu!
Hạ Hòa này thực sự có bản lĩnh, bên ngoài có bạn trai của cô bảo vệ, còn trong bệnh viện có Tiêu Nhiên giúp đỡ!
Mặc dù chị ta biết chuyện này không phải trách nhiệm của Hạ Hòa, nhưng chị ta hiểu rõ tâm lý của một bác sĩ mới vào nghề, bị người nhà gây rắc rối lớn như vậy, với một người mới, lòng tự tin sẽ chịu đả kích nặng nề!
Hậu quả là không thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện!
“Kịp thời cứu chữa thì thế nào? Vốn dĩ bố tôi chỉ phải làm phẫu thuật nhỏ, kết quả như thế nào? Còn không do bác sĩ tay nghề yếu kém này của các người gây ra sao, hại ông già nhà tôi phải chịu đựng nhiều như vậy!” Con trai lớn của ông lão cũng tức giận nói.
Tiếng điện thoại vang lên, người đàn ông nhìn thông báo hiển thị trên màn hình điện thoại liền cao giọng nói: “Phóng viên của tòa soạn báo đến rồi, để tôi xem hôm nay các người định giải thích như thế nào với chúng tôi!”
Nghe phóng viên của tòa soạn báo đến, tâm lý mỗi người đều khác nhau.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, chỉ thấy ông lão mặc đồ bệnh ngồi trên xe lăn được một chàng trai trẻ mặc đồng phục không quân đẩy vào.
“Hồ Nhất Minh, hai đứa bây đang làm loạn gì ở đây vậy hả?!” Ông lão tức giận nói. Con dâu lớn của ông vội vàng đi đến bên cạnh ông.
“Ba, chúng con đã hỏi thăm rồi, chuyện này, không cần biết bệnh viện nói có lý hay không, bọn họ phải bồi thường cho chúng ta ít nhất sáu con số!” Con dâu cả của ông lão khom lưng, nhỏ giọng thì thầm bên tai ông.