Tiêu Đề: Rốt cuộc các người nghe ai xúi giục làm loạn?!
Hạ Hòa nhìn thấy ông lão được đẩy vào, cô lập tức lấy khẩu trang y tế mới trong ngăn tủ ra sau đó đi về phía ông, ông lão này lại không nghe lời khuyên!
Cô bước đến trước mặt ông lão, khom lưng và đeo khẩu trang giúp ông.
“Này, bác sĩ như cô còn ở đây giả từ bi nữa!” Con dâu của ông lão nhìn Hạ Hòa, chế giễu nói.
“Làm càn!” Ông lão tức giận mắng!
Ông lão vừa lên tiếng, con trai và con dâu cả của ông đều sửng sốt, Nhiếp Hồng mặc áo blouse trắng cũng kinh ngạc, siết chặt cây bút trong tay.
Lúc này, con trai út của ông lão bước lên trước một bước, nhìn anh trai và chị dâu, trầm giọng nói: “Anh hai, chị dâu, chuyện này em đã hỏi ý kiến các bác sĩ chuyên môn rồi, quả thực không phải trách nhiệm của bệnh viện, anh chị không cần gây rối nữa đâu. Cũng may là lần này cha may mắn được cứu chữa!”
Lời cậu ta vừa dứt, ngoại trừ Nhiếp Hồng, tất cả lãnh đạo và bác sĩ của bệnh viện đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng gặp người nhà bệnh nhân biết nói lý lẽ!
“Chú út, chuyện này…”
“Vợ của thằng cả! Bệnh viện đã giảm tiền chữa bệnh cho chúng ta nhiều như vậy rồi, bây còn muốn như thế nào nữa?!” Ông lão tức giận nói, nói xong ông không ngừng ho khan.
“Ba! Ba đừng tức giận, chúng con, chúng con cũng là nghe lời lừa gạt của người khác!” Hồ Nhất Minh cũng là một đứa con hiếu thảo, anh ta vội vàng bước đến khuyên nhủ ông.
“Thật là mất mặt! Thấy tiền mờ mắt! Tụi bây ước gì lão già này không được cứu sống, để bệnh viện bồi thường cho tụi bây 50 vạn, có phải không?!” Ông lão lần nữa tức giận mắng.
Hai vợ chồng con trai cả vội vàng xua tay, “Ba, chúng con không có ý đó đâu!”
Ông lão nhìn về phía lãnh đạo bệnh viện, “Các vị lãnh đạo bệnh viện, sự việc lần này xin các vị đừng trách tội bác sĩ Tiểu Hạ, đều tại ông già này không nghe lời khuyên, không chịu vận động nên gây ra hậu quả!”
Nghe ông lão nói vậy, Hạ Hòa mỉm cười, nghĩ thầm, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt và hiểu lý lẽ.
Tuy nhiên, Nhiếp Hồng ngồi bên cạnh Tiêu Nhiên sắp không nghe tiếp được nữa, nhưng chị ta vẫn bình tĩnh ngồi ở đó.
Tất cả lãnh đạo của bệnh viện đều bước đến trước mặt ông lão để bày tỏ lòng biết ơn vì hiểu biết và sự bao dung của ông, đồng thời nói rằng họ không trách phạt Hạ Hòa, bệnh viện còn phải ban thưởng cho cô vì hành động cứu người trong lúc nguy cấp!
Sau khi phóng viên của tòa soạn báo đến, tiếp tục phỏng vấn sự việc này, kết quả đương nhiên hoàn toàn trái ngược tin nóng mà con dâu ông lão đã tung ra!
Vốn dĩ là sự cố y tế do năng lực không đủ, bây giờ đã chuyển thành câu chuyện cảm động về sự bao dung, thấu cảm giữa bác sĩ và bệnh nhân.
……
“Tiểu Hạ, cháu đoán xem con trai út của chú tên gì?” Ông lão vừa trở lại phòng bệnh liền vui vẻ hớn hở hỏi Hạ Hòa.
“Chẳng lẽ là Hồ Kinh Nhân?” Cô nhớ con trai cả của ông tên là Hồ Nhất Minh.
Ông lão cười ha ha: “Con trai út của chú tên là Hồ Nhất Phi! Một bước lên trời! Thế nào, con trai út của chú có đẹp trai không? Cháu có rung động không?”
Hạ Hòa đang cười liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, quả nhiên, Tiểu Thất gia nhà cô giá lâm!
Không phải vì người nhà bệnh nhân, cậu cũng không vào phòng bệnh. Sau khi nói với ông lão rằng bạn trai đã đến, Hạ Hòa liền nhanh chóng chạy đuổi theo, nếu không cậu lại tức giận.
“Rốt cuộc các người nghe ai xúi giục làm loạn?!”
Khi Hạ Hòa tìm thấy Dạ Thất, cậu đang đứng ở cuối lối đi nhỏ của khoa nội trú và chất vấn vợ chồng con trai lớn của ông lão, dáng vẻ lạnh lùng và uy nghiêm kia có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
“Vì tôi nghe thấy hai bác sĩ nữ nói chuyện lặng lẽ ở phòng vệ sinh!” Người phụ nữ đuối lý, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc trước, cô ta thành khẩn nói.
“Bọn họ tên gì, cô có biết không? Có thể nhận ra họ không?” Dạ Thất lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu, liếc nhìn Hạ Hòa rồi nói: “Trông hai người họ vẫn còn trẻ, giống, giống như bác sĩ Tiểu Hạ!”
Hạ Hòa đã biết cô ta đang nói đến ai, chỉ là cô không ngờ rằng hai người này lại ở sau lưng cô, trắng trợn nói những lời bất lợi cho bệnh viện, ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ như vậy!