Tiêu Đề: Tiểu Thất, anh thật sự không nhớ em sao?
Có lẽ An Thần không muốn làm nữa nên mới tùy tiện sắp xếp một bạn nữ cho cậu!
Vốn dĩ An Thần đang tươi cười, khi nghe thấy tổng tài đại nhân nói như vậy, anh ta suýt chút nữa dập đầu quỳ gối, sốt sắng nói: “Tổng giám đốc Lục, tại sao lại nói vậy?! Đang yên đang lành, chúng ta ăn ý như vậy, tại sao, tại sao lại…” phải nghỉ việc?!
Dạ Thất đáp lại anh ta bằng một ánh mắt “Chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn không rõ sao?”
“Tổng giám đốc Lục! Tôi, tôi sai rồi! Thuộc hạ đáng chết! Không nên tùy tiện sắp xếp một người phụ nữ đi thảm đỏ cùng ngài! Nhưng mà, tối nay nữ vương Kiều cũng không đi thảm đỏ mà!” An Thần vội vàng nói.
Trước đây đều là hai mẹ con họ cùng nhau bước trên thảm đỏ.
Dạ Thất đang định nói tối nay cậu cũng không đi, nhưng xe của họ đã dừng trước thảm đỏ, thảm đỏ này không đi không được.
Cậu hung hăng liếc nhìn An Thần một cái: “Trử nửa năm tiền lương!”
An Thần thực sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không nghỉ việc, cậu nói cái gì cũng được!
Vị nữ minh tinh Hình Băng Tư kia đang được phỏng vấn, cô ta định nói tối nay người cùng cô ta bước trên thảm đỏ chính là Dạ Thất thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ của Dạ Thất đi về phía một cô bé mặc váy công chúa màu trắng, mái tóc đen nhánh trông vô cùng ngọt ngào và ngoan ngoãn.
Sau đó, cậu và cô bé kia cùng nhau bước trên thảm đỏ!
Hình Băng Tư cảm thấy may mắn vì vừa rồi bản thân không xớn xác nói ra, nếu không cô ta sẽ rất mất mặt!
“Vẫn là Tiểu Thất nhà chúng ta đẹp trai nhất!” Cô gái nhỏ nắm tay Dạ Thất, ngẩng đầu nhìn cậu, tự hào nói.
Cô chính là người ngày thường ăn mặc như một tomboy, Lục Tiểu Vũ!
“Chị, thật hiếm thấy đấy, tối nay trông chị giống một cô gái nhỏ!” Muốn chị của cậu ăn mặc như con gái, trừ phi mặt trời mọc đằng Tây, kiếp trước cũng vậy.
Lục Tiểu Vũ: chị không phải cô gái nhỏ sao?
“Lâu lâu cũng muốn cưng chiều Diệp Kiều một chút mà!” Lục Tiểu Vũ ranh ma nói.
Có người làm mẹ nào không thích trang điểm cho tiểu công chúa của mình chứ? Nhưng Lục Tiểu Vũ ngay từ nhỏ đã học mọi thứ từ Lục Tiểu Cổn, suốt ngày giống như một tomboy, đòi đánh đòi giết.
Hai năm trước, khi Lục Tiểu Vũ cuối cùng cũng đồng ý để tóc dài, Diệp Kiều thực sự cảm động rớt nước mắt, nhưng dù để tóc dài, Lục Tiểu Vũ hầu như không bao giờ trang điểm giống một nữ sinh.
Một anh chàng đẹp trai cao ráo, lạnh lùng và một cô gái trẻ mười mấy tuổi cùng sánh bước trên thảm đỏ, thực sự khiến mọi người kinh ngạc, trong mắt người ngoài họ là anh em, trên thực tế lại là chị em!
Lục Tiểu Vũ đã có sẵn tự tin từ lúc mới sinh, lần đầu tiên bước trên thảm đỏ lại giống như một ngôi sao nhí, không hề luống cuống.
Trong hội trường, nữ vương Kiều đang bận rộn tiếp khách, nhìn thấy hai đứa con bảo bối của mình bước vào, nhất là khi thấy cô công chúa nhỏ Lục Tiểu Cổn trang điểm, cô ước gì có thể bước đến và hôn cô bé hai cái.
Khi ở độ tuổi của Lục Tiểu Vũ, cô vẫn là một đứa mập mạp cho nên cô rất muốn nhìn thấy con gái cưng của mình trang điểm giống như công chúa.
“Tiểu Thất, gần đây con rất bận sao? Lâu rồi con không đến đại viện!” Hoa Nhụy mặc đồ đen trắng như một nữ cường, bước đến và hỏi.
Dạ Thất: “Mợ, con cũng hơi bận.”
“Mợ, Tiểu Thất của chúng ta bận hẹn hò đó!” Lục Tiểu Vũ chua xót nói, cô chị nhỏ này thất sủng rồi!
“Đừng nói đến người mợ như cậu, người mẹ là tớ này còn rất ít khi nhìn thấy nó, đàn ông nhà họ Lục đều là sói mắt trắng*!” Diệp Kiều bất lực nói.
[*Sói mắt trắng: chỉ người vong ân bội nghĩa]
Hoa Nhụy cười nói: “Chị Kiều, đừng bi quan như vậy, không phải vẫn còn Lục Tiểu Cổn sao? Tớ thấy thằng nhóc đó không hề có hứng thú với con gái!”
Diệp Kiều cười nhạo: “Ha ha, giống y chang cha của nó hồi còn nhỏ, bởi vì chưa gặp được thôi!”
Lục Tiểu Vũ: “Vì vậy, mẹ yêu của con, tương lai mẹ nên giao hết tài sản cho cô con gái này! Con sẽ giúp mẹ trông coi chúng!”
Diệp Kiều: “……”
Con chắc chắn sau này không đưa cho nhà chồng chứ?!
“Tiểu Thất, bên kia có rất nhiều đồ ngọt, chúng ta đi ăn đi!” Lục Tiểu Vũ ham ăn, vừa nhìn thấy bánh Macaron nhiều màu sắc, hai mắt liền sáng lên.
Dạ Thất trước đây cũng rất thích ăn đồ ngọt đột nhiên dừng lại: “Chị, Tiểu Thất lớn rồi, là đàn ông phải từ bỏ đồ ngọt!”
Nếu người ngoài nghe thấy Tiểu Thất gia luôn lạnh lùng gọi một cô gái mười mấy tuổi là “chị”, nhất định sẽ kinh ngạc đến mức ngây người.
Lục Tiểu Vũ tự mình đi tìm gì đó ăn, còn Dạ Thất dưới sự giới thiệu của An Thần chào hỏi không ít khách khứa và chụp hình kỷ niệm.
“Tổng giám đốc Lục, bạn nhỏ vừa rồi là em gái của ngài sao? Trông cô bé thật xinh xắn! Vừa nhìn cũng biết rất ngoan ngoãn!” Hình Băng Tư đi đến bên cạnh Dạ Thất và bắt chuyện.
Mặc dù người phụ nữ này trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan, Dạ Thất cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng chắc chắn không phải bảng quảng cáo bên đường, bởi vì từ trước đến nay cậu luôn ngó lơ những thứ đó.
Cho dù nhìn có chút quen mắt, cậu cũng chỉ bày ra vẻ mặt lãnh đạm, người xa lạ chớ lại gần, gật đầu đáp lại rồi chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Thất, anh thật sự không nhớ em sao?” Hình Băng Tư thấy cậu lạnh lùng không để ý đến mình, còn chuẩn bị rời đi liền sốt sắng hỏi.