Tiêu Đề: “Anh không phải cầm thú!” “Ông đây chính là cầm thú!”
Chưa từng có một người xa lạ nào gọi cậu là “Tiểu Thất”, Dạ Thất xoay người lại, vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng như quân bài Poker, biểu cảm không chút thay đổi, nhưng đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm kia đã tập trung hơn.
Cậu nghiêm túc đánh giá nữ minh tinh này, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh một người phụ nữ mặc sườn xám ngồi trước cửa, ôm cây đàn tỳ bà và đàn hát.
Nhưng sao cô ta lại nhận ra cậu?!
Cô ta cũng nhớ rõ kiếp trước của bản thân sao?
“Em biết gọi anh như vậy có chút đường đột!” Hình Băng Tư bước lên hai bước, vẻ mặt đầy hối lỗi nói: “Em là người nhà họ Hình ở tỉnh H, khi còn nhỏ, em thường đến nhà họ Dạ tìm anh chơi cùng, anh không nhớ sao?”
Thấy dáng vẻ không nhớ gì của Dạ Thất, Hình Băng Tư có thể hiểu được hồi còn nhỏ, đầu óc của cậu không tốt lắm, không nhớ cô ta là chuyện bình thường.
“Mẹ em và mẹ anh là bạn thân, khi còn nhỏ em và mẹ thường đến nhà họ Dạ tìm anh, mẹ em còn muốn nhận đưa anh về nhà nuôi, nhưng chú Dạ không đồng ý!” Hình Băng Tư nói tiếp.
Cậu chưa từng gặp mặt người “mẹ” mà cô ta đang nói đến, chỉ nhìn thấy qua một tấm ảnh, Trang Tĩnh Nghi. Cậu không có chút ấn tượng với những gì cô ta vừa nói.
Nhưng lúc này một người phụ nữ trung niên bước đến, cử chỉ của bà ta rất tao nhã, trên mặt nở nụ cười nhân hậu đi đến bên cạnh Dạ Thất, thân thiết nói: “Tiểu Thất! Con có nhớ dì không?”
Hình Băng Tư đi đến bên cạnh người phụ nữ đó, thân mật ôm lấy cánh tay bà ta.
“Dì Phương?” Dạ Thất nhìn người phụ nữ trước mắt, hoài nghi hỏi.
Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng trong trí nhớ của cậu có một người dì tốt bụng thường đến nhà họ Dạ thăm cậu, còn ôm cậu khóc.
Hốc mắt Phương Mi đỏ lên, gật đầu nói: “Tiểu Thất, nhiều năm không gặp, cháu đã trở thành người lớn và khỏe mạnh như vậy! Mấy năm nay dì luôn ở nước ngoài. Đúng rồi, đây là con gái của dì, chính là Nhạc Nhạc, con không có ấn tượng sao?”
Nếu lúc trước cậu không có chút ấn tượng nào với những lời nói của nữ minh tinh này, bây giờ nhìn thấy dì Phương, cậu liền có ấn tượng.
Trong ký ức, dì Phương thường dẫn theo một cô bé đến nhà họ Dạ thăm cậu.
Cậu lịch sự, lễ phép gật đầu rồi đưa Phương Mi và Hình Băng Tư đi gặp Diệp Kiều.
Diệp Kiều nghe thấy bà Phương này là bạn thân của mẹ ruột Dạ Thất nên vô cùng lịch sự với bà ta, hai người nói rất nhiều chuyện khi Dạ Thất còn nhỏ, phần lớn là dáng vẻ đáng thương của cậu vì bệnh tự kỷ hồi còn nhỏ, Diệp Kiều càng nghe càng đau lòng thay con trai.
Sau khi nói chuyện, các khách quý lần lượt vào chỗ ngồi.
“Tại sao tôi không ngồi cạnh Tiểu Thất hay mẹ của tôi?” Lục Tiểu Vũ tìm thấy chỗ ngồi của mình ở hàng ghế thứ ba, cô liền cau mày, có chút khó chịu nói.
Ở hàng thứ hai, ngồi bên trái Dạ Thất là Hình Băng Tư, bên phải là Diệp Kiều và ngồi bên phải Diệp Kiều là Hoa Nhụy.
“Đại ca Tiểu Vũ, chẳng lẽ chú không xứng ngồi bên cạnh cháu sao?” Tiện Tiện Smart nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Vũ liền hỏi với giọng điệu đầy bi thương.
Lục Tiểu Vũ chán ghét nhìn Tiện Tiện đã ba mươi mấy tuổi vẫn là cẩu độc thân: “Tại sao cháu lại ngồi cạnh chú?!”
Cô vẫn miễn cưỡng ngồi xuống. Tiện Tiện với dáng vẻ vô cùng trầm ổn của tuổi ngoài ba mươi, vẻ mặt cưng chiều, mỉm cười nói: “Đại ca, cái này gọi là duyên phận!”
Lúc này, Hình Băng Tư quay đầu lại, phát hiện hóa ra bản thân đang ngồi ở vị trí của em gái Dạ Thất, trái tim nảy lên, nhưng cô ta đã cho người thay đổi vị trí, có lẽ sẽ không phát hiện?
Hóa ra, để có thể ngồi bên cạnh Dạ Thất, cô ta đã cho người đổi vị trí ban đầu của mình với vị trí của người tên “Tiểu Vũ”, đương nhiên trước đó họ đều nghĩ rằng người tên “Tiểu Vũ” là một nhân vật không quan trọng!
Diệp Kiều nhìn thấy ngồi bên tay trái của Dạ Thất không phải Lục Tiểu Vũ mà là nữ minh tinh này liền hiểu rõ mọi chuyện.
Từ trước đến nay, cô là “chuyên gia giám định kỹ nữ”, nhưng không nói điều này với con trai. Loại chuyện này cậu nên tự giải quyết.
Con trai bảo bối này của cô, ở trường hợp này luôn nổi bật hơn bất cứ minh tinh đang nổi nào. Cũng có rất nhiều cô gái lao vào cậu.
Nhưng từ trước đến nay, trong mắt đàn ông nhà họ Lục chỉ có một nàng dâu.
Bởi vì bữa tiệc bị hoãn lại nên đã mười giờ tối, Dạ Thất vẫn chưa thể đến bệnh viện đón Hạ Hòa tan làm, cậu gửi tin nhắn cho cô, Hạ Hòa lập tức trả lời bảo cậu cứ bận việc đi, cô tự về nhà, nhưng cậu phải giữ khoảng cách với người khác giới.
“Tôi bảo cậu đi đón Hạ tiểu thư, cô ấy đâu?!” Vừa lên xe, Dạ Thất không nhìn thấy Hạ Hòa trong xe liền bất mãn nói với tài xế.
“Tổng giám đốc Lục, khi tôi đến bệnh viện, cô Hạ đã tự mình bắt xe về rồi!” Tài xế trả lời.
Dạ Thất lập tức gọi điện thoại cho Hạ Hòa, xác định cô đã về đến nhà, cậu mới yên tâm không vội vã trở về mà bảo tài xế chạy đến nhà hàng mua đồ ăn khuya rồi mới về nhà.
Vừa vào cửa, trong phòng không hề bật đèn, cậu mở đèn lên cũng không nhìn thấy bóng dáng Hạ Hòa.
Bật đèn trong phòng ngủ chính lên, nhìn thấy chăn bông trên giường phồng cao, cậu cau mày, đã nói tối nay về sẽ ăn cô, vậy mà cô lại đi ngủ trước!
Người đàn ông mặc lễ phục sẫm màu, thắt nơ ở cổ bước đến mép giường, cậu còn chưa kịp cởi quần áo, ngồi xuống liền nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bửng, “Sao vậy? Không khỏe sao?”
Cậu vừa nói vừa đặt bàn tay to lớn lên trán cô, “Không nóng…… có phải mệt quá không?”
Thấy cô uể oải, ỉu xìu, cậu dịu dàng hỏi.
Cậu không còn dáng vẻ tối nay không ăn cô không được như lúc chiều ở bệnh viện, bây giờ cậu chỉ quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Ừm… em mệt lắm… còn buồn ngủ nữa…” Hạ Hòa lười biếng nói, nhìn cậu đứng ở đầu giường, tháo nơ cổ ra rồi cởi áo khoác tuxedo, cởi nút tay áo và tháo đồng hồ ra.
“Có đói bụng không? Bên ngoài có đồ ăn khuya, anh lấy cho em ăn nhé?”
Hạ Hòa lắc đầu.
“Vậy em ngủ trước đi. Anh tắm rửa xong sẽ quay lại ôm em ngủ!” Cậu quan tâm nói.
“Tiểu Thất… Anh nói tối nay sẽ ăn em…” Hạ Hòa lười biếng nói.
Dạ Thất xoay người cười khổ: “Anh không phải cầm thú!”
Tiểu Hạ Tử đã mệt mỏi như vậy rồi, nếu cậu vẫn ăn cô thì có khác gì cầm thú chứ?!
Cậu xoay người tiếp tục đi vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng nói của cô từ phía sau truyền đến: “Tiểu Thất, thực sự rất nóng…”
Chẳng lẽ cô thật sự khó chịu sao?
Vẻ mặt Dạ Thất trở nên nghiêm túc, cậu lập tức bước đến ngăn tủ tìm hộp thuốc, lấy một cái nhiệt kế ra, đi đến mép giường và ngồi xuống, “Ngoan, đo nhiệt độ cơ thể nào!”
Cậu lắc lắc nhiệt kế, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa tập trung, quay đầu lại nói: “Sao lại nóng như vậy?”
Nói xong, cậu kéo chăn bông xuống, vừa kéo đến phần ngực của cô, cậu sửng sốt……
Sợi dây mỏng màu đỏ cam treo trên phần vai thon gầy trắng nõn, đi ngang qua xương quai xanh và tụ lại thành một hình chữ V tăng hiệu quả của váy lụa, vị trí trung tâm là một khe núi gợi cảm đến mức sắp lấy mạng người, và màu trắng chói mắt……
Chỉ thấy mặt cô càng đỏ hơn, răng cắn chặt môi dưới, vô cùng ngượng ngùng.
“Tiểu Hạ Tử!”
“Hửm?”
“Em đang quyến rũ anh sao?!” Tiểu Thất gia vừa thành niên vẫn chưa hiểu mọi chuyện thế nào, với nhận thức muộn màng, sự nghi ngờ và khẳng định, cậu dùng sức nuốt cổ họng khô khan xuống, nói.
Hạ Hòa lấy hết dũng khí ngồi dậy, quỳ trên giường, hai tay ôm lấy cổ cậu, “Anh đoán xem? Tiểu Thất gia!”
“Anh thu hồi lời nói vừa rồi!” Dạ Thất cắn răng nói.
“Lời nói gì?” Đôi môi cô gần như chạm vào môi cậu.
“Ông đây chính là cầm thú!” Cậu nói chắc như đinh đóng cột, vừa dứt lời liền lao vào cắn chặt môi cô!