Trong cái máy cát xét cá nhân của Diệp Kiều vang lên cuộc đối thoại của Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên một cách rõ ràng!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, Lý Vận khóc hoa lê đái vũ bây giờ cũng mơ màng, không hề nghĩ rằng Diệp Kiều còn có đoạn ghi âm cuộc hội thoại của cô ta và Thẩm Hi Xuyên, sao mà Diệp Kiều có được?!
Diệp Kiều bấm nút tạm dừng.
Trên từng khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên biểu cảm trố mắt, các bạn nhỏ thuần khiết đều sợ ngây người trước cuộc đối thoại của Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên!
Mà Chu Hải Dương và Ngô Hiểu Thiên cách cô ta gần nhất thì tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, nhất là Chu Hải Dương cao lớn, nắm tay đã siết chặt lại rồi.
Nhớ đến lúc trước cậu ta thật sự động lòng với ngọc nữ thanh thuần, Chu Hải Dương có cảm giác buồn nôn như thể ăn trúng con ruồi vậy!
Cái quái gì vậy, Lý Vận chẳng phải vì tiền của cậu ta sao! Quan trọng là bề ngoài tỏ ra thuần khiết vô hại, nhưng lại âm thầm câu hết con cá này đến con cá khác!
Ngô Hiểu Thiên vốn dĩ tưởng Lý Vận bị oan, bây giờ cũng thấy ghê tởm!
Lý Vận như một con chuột chạy qua đường, bị đám đông vây quanh, không có chỗ trốn!
Cô ta còn lắc đầu.
“Lý Vận! Cậu còn muốn chống chế sao?! Cậu đừng có nói với tôi là giọng nói này không phải của cậu và Thẩm Hi Xuyên nhé, đừng nói những lời này không phải các cậu nói nhé! Tôi cũng nghe được câu cuối cùng nên mới biết, thì ra trong mắt cậu, tôi vẫn là một con nhóc thúi, là đồ ngu!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói, vẻ mặt oán giận, nhìn Bạch Liên Hoa hiện nguyên hình, rất không thoải mái!
“Thật sự không ngờ Lý Vận lại ghê tởm như vậy!”
“Còn Thẩm Hi Xuyên nữa! Hai người họ cấu kết với nhau làm việc xấu!”
“Ham hư vinh, một chân đạp hai thuyền!”
“Đúng là mưu mô xảo quyệt!”
“Thì ra trước đây bọn họ đều lợi dụng Diệp Kiều! Diệp Kiều đáng thương, ngây ngốc bị bọn họ đùa giỡn như khỉ!”
Nước bọt của các học sinh sắp nhấn chìm Lý Vận rồi!
“Các bạn, đoạn ghi âm của tôi vẫn chưa phát xong đâu!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói, định bấm nút phát.
“Kiều Kiều!”. Lý Vận từ nãy đến giờ vẫn á khẩu không trả lời được, bây giờ vội vàng hét lên, lúc này cô ta đã không còn cách nào để bịa bậy bạ nữa rồi.
Nhưng mà, Diệp Kiều lại không mềm lòng!
“Ông đây muốn lợi ích ngay bây giờ, có cho không? Nào, hôn một cái!”. Giọng nói của Thẩm Hi Xuyên vang lên, còn thêm một tiếng hôn rõ ràng nữa!
“Ở trường cậu chú ý một chút!”.
“Tuần này nếu có ngày nghỉ, tôi sẽ đến nhà cậu…”. Giọng của Lý Vận lại vang lên, mập mờ nói, khiến người ta phỉ nhổ!
“Mẹ kiếp! Lẳng lơ quá!”. Người nói chuyện là Trần Đào, cùng phe với Lục Bắc Trì.
“Cô ta và Thẩm Hi Xuyên cũng có dan díu!”. Các nữ sinh chấn động lần nữa!
Lý Vận vẫn còn lắc đầu, cô ta muốn chạy, nhưng bị đám đông vây quanh, nào có chạy được.
Lúc này, một nam sinh lại xông ra từ trong đám đông: “Lý Vận! Tôi giết cậu!”
Diệp Kiều vốn tưởng rằng Chu Hải Dương sẽ ra tay, không ngờ lại có một người tới, nam sinh này là ai, cô thật sự không nhớ ra được, áo trắng tóc đen, trông rất ngây thơ, nhưng vẻ mặt cậu ta lại rất dữ tợn, đau khổ, cậu ta vọt tới trước mặt Lý Vận, níu lấy vạt áo Lý Vận.
“Đây không phải là Chu nghệ sĩ sao? Sao cậu ta cũng…”
Chu nghệ sĩ? Diệp Kiều nhớ lại, đây là một học sinh theo mỹ thuật tạo hình của trường họ, một họa sĩ đã có chút danh tiếng, tên là Chu Diễn!
“Lý Vận!”. Nghệ thuật gia từ trước đến nay đều cảm tính, tính tình cũng kỳ lạ, lúc nổi giận lên có thể kích động giết người đấy!
Chu Diễn nhìn chằm chằm vào Lý Vận bằng đôi mắt đỏ ngầu, Diệp Kiều có thể nhìn thấy sự thù hận của cậu ta đối với Lý Vận.
Cho nên, cái tên Chu nghệ sĩ này, cũng là nô lệ dưới váy Lý Vận à?
“Chu Diễn, mình, mình bị oan, cậu phải tin mình!”. Chu Diễn khác với các nam sinh khác, là người bạn trai cô ta đã lén lút qua lại, vì nội quy trường có quy định không được yêu đương trong trường, nên bọn họ vẫn không công khai.