Cái cô Lý Vận này, nhân chứng vật chứng để có đủ cả rồi, thế mà vẫn còn ngụy biện!
“Lý Vận! Nếu tôi còn tin mấy chuyện ma quỷ của cậu thì tôi chính là đồ ngu! Cậu đi chết đi!”. Chu Diễn hung ác nói, dứt lời, cậu ta đưa tay bóp cổ Lý Vận.
Trời ơi!
Sắp giết người rồi!
“Bạn Chu à! Cậu mau dừng tay lại, đừng vì người như thế mà giết người, không đáng!”. Diệp Kiều vội vàng bước tới, nhìn cái điệu bộ kia của Chu Diễn thì biết cậu ta bóp thật, khuôn mặt Lý Vận đỏ cả lên, mắt trừng lớn, dáng vẻ muốn thở mà không ra hơi, cô lập tức khuyên nhủ.
Vì cái loại con gái này mà giết người, thật sự không đáng.
“Chu Hải Dương! Cậu mau can lại đi!”. Diệp Kiều nói với Chu Hải Dương, tuy Chu Hải Dương cũng muốn bóp chết Lý Vận lắm, nhưng cậu ta vẫn còn lí trí.
“Người anh em à, mau buông ra đi, đụng vào cái loại tiện nhân này, không thấy bẩn tay sao!”. Chu Hải Dương vừa khuyên vừa kéo Chu Diễn ra.
Chu Diễn dù gì cũng là một thư sinh yếu đuối, sức lực không thể so được với nam sinh thể dục như Chu Hải Dương, bị ép buông lỏng tay ra, chỉ thấy “ngọc nữ thanh thuần” Lý Vận vì quán tính mà chật vật ngã trên mặt đất!
“Lý Vận! Cậu lừa dối tình cảm của tôi! Cậu lừa dối tôi!”. Chu Diễn bị Chu Hải Dương ngăn chặn lại, vẫn còn gào thét, đó là sự phẫn nộ thật sự, đau thương thật sự.
Lý Vận rốt cuộc đã gieo họa cho bao nhiêu nam sinh!
Chu nghệ sĩ là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh, bây giờ bọn họ càng thêm phỉ nhổ Lý Vận.
Lý Vận biết, mình thật sự không cách nào ngụy biện được nữa, cô ta vội vàng nhắm hai mắt lại, giả chết!
“Lý Vận sẽ không thật sự hôn mê chứ?!”
“Mất mặt như thế, có lẽ bây giờ cô ta muốn chết đi rồi!?”
“Lý Vận! Cậu đừng giả vờ nữa, còn giả vờ nữa, ông nhỏ đây sẽ tạt nước đấy! Tôi có chai nước suối đây này!”. Lục Bắc Trì sao lại không biết Lý Vận giả chết được chứ, cậu bước tới reo lên góp vui.
Lý Vận vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
“Cậu mà giả vờ nữa, tôi tưới nước lên váy cậu đấy, thế thì không dễ xem đâu!”. Lục Bắc Trì lại nói, tiếng nói rất lớn, ra dáng lưu manh.
Chỉ thấy Lý Vận đang giả vờ té xỉu bỗng đứng phắt dậy!
Cô ta nhấc chân, muốn bỏ chạy, nhưng đã bị đồng đội của Chu Hải Dương ngăn lại, lúc này, muốn chật vật bao nhiêu là có chật vật bấy nhiêu!
“Hahahaha…tôi đã nói rồi, giải vờ nữa đi! Con mẹ nó thật biết giả vờ! Mấy người bị ngu à, cái loại hàng này mà cũng để ý!”. Lục Bắc Trì lớn tiếng nói, vẫn không quên hắt nước lạnh cho mấy người Chu Hải Dương.
Diệp Kiều đứng trong đám đông, hiểu ý mỉm cười.
Thằng nhóc thúi, càng ngày càng đi đúng hướng rồi đấy.
“Lý Vận! Mẹ nó bây giờ cậu thừa nhận chuyện này ngay trước mặt mọi người cho tôi, nếu không…ông đây không để yên cho cậu đâu!”. Chu Hải Dương đi tới, quát lên với Lý Vận còn đang bù lu bù loa giả vờ đáng thương.
Lý Vận nào có bằng lòng mở miệng.
“Mọi người ơi, hiệu trưởng tới!”
Chỉ thấy thầy hiệu trưởng thanh liêm cưỡi xe đạp đi về phía bên này, có một nữ sinh đã chạy tới báo cáo tình hình với thầy ấy, chỉ chốc lát sau, hiệu trưởng lên tiếng bảo mọi người giải tán, chuyện này ông sẽ xử lý nghiêm túc!
Tiết đầu tiên, Lý Vận và Thẩm Hi Xuyên đều mất tích.
“Thẩm Hi Xuyên! Cậu có ích gì không?! Tôi bảo cậu đưa thư, vì sao cậu lại đưa nhầm?! Cậu có biết tôi mất mặt thế nào không? Còn Diệp Kiều đáng chết nữa, cô ta lấy đoạn ghi âm từ đâu ra?! Cậu nói đi, có phải cậu cấu kết với cô ta bắt nạt tôi không?! Thẩm Hi Xuyên, cậu quên rồi sao, nhược điểm của cậu vẫn đang nằm trong tay tôi đấy!”. Bên ngoài hàng rào chăn trong trường, Lý Vận tìm thấy Thẩm Hi Xuyên đang trốn ở đó, cô ta hung ác nói.
“Lý Vận! Cậu có lầm không, tự cậu làm nhiều chuyện mất mặt như thế mà còn trách tôi à?! Còn làm phiền ông đây à! Bây giờ, Diệp Kiều ngu xuẩn cũng sẽ không thích tôi nữa!”. Thẩm Hi Xuyên tức giận nói.
Diệp Kiều! Diệp Kiều đáng chết! Lý Vận hung ác siết chặt nắm đấm!