Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 149 - Chương 149:

Chương 149:

“Diệp Kiều đáng chết! Cái lần bị cảm nắng đó, cô ta đã thay đổi!”. Lý Vận hung ác nói, vẫn không hề có chút ăn năn nào.

“Tôi lại nghĩ cách xem có thể tán được cô ta hay không! Con nhóc thúi trước đây trong mắt chỉ có tôi! Cho dù cô ta thay đổi thì có thể trở nên thông minh nhiều lắm sao? Cô ta thế nào, chúng ta không hiểu nổi chắc?”. Thẩm Hi Xuyên còn tự tin mù quáng mà nói.

“Đúng vậy! Cô ta không thể nào trở nên thông minh ngay tức khắc vậy được!”. Lý Vận tràn đầy ham muốn muốn trả thù Diệp Kiều.

“Lý Vận, việc cấp bách hiện tại là chúng ta phải làm sao bây giờ? Cậu không nghe thông báo sao, Diệt Tuyệt sư thái đi tìm phụ huynh của chúng ta đấy!”. Thẩm Hi Xuyên tức giận nói: “Đều tại cậu! Thật mẹ nó lẳng lơ!”

“Thẩm Hi Xuyên! Mẹ nó lúc ở trên giường sao cậu không chê tôi lẳng lơ đi?!”. Lý Vận lập tức phản bác, hai người bắt đầu bạo lực gia đình.

Trời tối người yên, đã quá nửa đêm, Diệp Kiều vẫn đang đọc sách, lúc này đèn bàn lại tắt lần nữa, cô nhíu mày, lại là Lục Tiểu Cổn!

“Lục Tiểu Cổn, mẹ không ngủ được, đã là ngày 27 rồi! Còn ba ngày nữa là thi rồi!”. Cô bĩu môi nói.

Lúc này, đèn bàn hoàn toàn tắt hẳn, ngay cả đèn điện cũng không sáng nốt.

“Lục Tiểu Cổn! Cái thằng nhóc xấu xa xấu bụng này! Đừng nóng giận, ngủ đi ngủ đi!”. Diệp Kiều nói xong, không thể làm gì khác hơn là nằm lên giường.

“Cổn Cổn, mẹ phát hiện ra, bây giờ trí nhớ thật sự không tồi đâu, đã gặp qua là không quên được, haha, Cổn Cổn, lẽ nào là con đang giúp mẹ sao?! Con nói xem, rốt cuộc mẹ có thể thi đậu đại học J không, con có ăn gian giúp mẹ không?”. Diệp Kiều cười giỡn.

“Con không giúp mẹ, càng sẽ không ăn gian giúp mẹ!”

Lục Tiểu Cổn: Bổn cục cưng là một cục cưng rất ngay thẳng!

“Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Cổn, con có thể nào cho mẹ nghe tiếng cha một chút không? Mẹ thật sự rất nhớ cha, cũng không biết ở bên kia cha có chịu khổ hay không…”. Diệp Kiều đột nhiên nảy ra ý tưởng, có con trai như vậy thật không tồi, giống như có Tinker Bell vậy.

“Quá xa, quá tiêu hao năng lượng. Năng lượng của con quá hạn, khi con dùng hết năng lượng, con sẽ biến mất”. Lục Tiểu Cổn rất nghiêm túc nói.

“Khi con biến mất, con sẽ biến thành em bé thật sự ở trong bụng mẹ! Chờ mong quá đi…”

Lục Tiểu Cổn: “…”

Lúc các học viên vẫn đang khò khò say giấc, trong ký túc xá, đột nhiên một làn khói trắng nổi lên bốn phía.

“Đm! Là hơi độc!”. Lục Bắc Kiêu ngủ trên giường, rống một tiếng bằng tiếng Tây Ban Nha, lập tức nín thở mặc quần áo vào.

Loại khí độc này chỉ cần hít vào một hơi thì sẽ trúng độc, nếu nghiêm trọng thì có thể chết trong mấy phút! Lúc chiến tranh thế giới thứ hai, nó được xem là vũ khí hóa học.

Một phút sau, toàn bộ 86 học viên đến từ các quốc gia khác nhau ra khỏi ký túc xá, có hơn một nửa không mặc quân trang, có một số người ôm quần áo trong lòng, chỉ có một số ít là quần áo chỉnh tề.

Huấn luyện viên Will rất không hài lòng với biểu hiện của bọn họ!

“Mấy con lợn không mặc quần áo, bây giờ cút vào mặc quần áo rồi cút ra đây lại! Sau này, khí độc chính là dấu hiệu báo thức của các cậu!”. Huấn luyện viên Will có vóc người cao lớn cường tráng, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, hung ác nói. Ở trường học thợ săn, địa vị của các học viên chẳng bằng con chó! Ở đây bọn họ không có tên, chỉ có số!

Học viên không mặc quần áo xám xịt vào lại phòng ký túc xá vẫn còn ngập khí độc, nhanh chóng mặc quần áo vào.

“Ha! Số 010 kia, trông không tệ…”

“Cái tên người Trung Quốc đó à? Người anh em, tôi cá là cậu ta nhịn không đến một tuần thì sẽ bị loại bỏ thôi!”

Tuy vóc dáng của Lục Bắc Kiêu không so được với đám học viên đến từ châu u, châu Mỹ, châu Phi này, nhưng trong mắt những học viên này,bọn họ lại xem thường vóc dáng của người châu Á!

Bọn họ đang cười nhạo Lục Bắc Kiêu.

Lục Bắc Kiêu mặc quân trang, trên cánh tay dán cờ đỏ năm sao, nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn học viên đang châm chọc anh: “Nếu tôi có thể sống sót qua một tuần, anh sẽ ăn cứt chứ?!”

Bình Luận (0)
Comment