Không ngờ thằng nhóc này còn có thể nói tiếng Anh! Còn tưởng cậu ta nghe không hiểu chứ!
“Ha! Nhóc con! Nếu cậu sống sót qua một tuần, tôi sẽ ăn cứt chó!”. Số 015 vừa mới cá anh sẽ không chịu nổi qua một tuần rướn cổ lên khiêu khích anh, tay chỉ vào chuồng chó ở cách đó không xa!
Có một con Labrado màu vàng đang ngồi xổm bên cạnh chuồng chó, trước ngực nó đeo một tấm thẻ, số hiệu trên thẻ là “001”.
Ở trong nhóm học viên này, nó là đại ca, địa vị của học viên cũng không bằng nó, hơn nữa học viên phải chia khẩu phần ăn của mình để nuôi nó!
“Ba ngày sau, chờ đấy mà ăn cứt chó!! Thằng cháu nội!”. Lục Bắc Kiêu giơ ngón giữa, miệt thị nói.
Cái đám lông vàng này, anh cần phải dạy bọn họ dùng tiếng Trung gọi anh là “ông nội”.
Những học viên khác xôn xao ồn ào, có người chờ 015 ăn cứt chó, cũng có người trông ngóng 010 bị knock out!
Huấn luyện viên Will tuýt một tiếng còi, toàn bộ học viên tập hợp: “Mấy con lợn, bây giờ chạy dọc theo bãi sông 10km cho tôi!”
“Báo cáo! Chúng tôi vẫn chưa ăn sáng!”. Học viên da đen đến từ châu Phi, số 030, lớn tiếng nói.
Huấn luyện viên Will bước nhanh tới phía trước, hung tợn níu lấy vạt áo anh ta: “Đồ con lợn! Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày mấy người chỉ có thể ăn một cái bánh Tortilla, một chén canh! Cậu muốn ăn bây giờ à, cũng được!”
“Báo cáo! Tôi muốn để lại buổi trưa ăn!!”. Số 030 nuốt nước bọt, giọng nói cũng nhỏ hơn.
Chỉ chốc lát sau, các học viên đã xếp thành hàng chạy về phía bãi sông. Bãi sông này hầu như đều là nước bùn, chạy rất phí sức. Chạy được một nửa đã có không ít tiếng oán than ầm trời, còn có người ngồi dưới đất nghỉ ngơi, huấn luyện viên Will đứng trên đài quan sát, tay cầm kính viễn vọng và loa đồng khếch đại âm thanh, lớn tiếng mắng.
“Đồ mấy con lợn, không thể kiên trì thì đi gõ chuông chiều cho tôi, cút về mà ngủ với ông bà! Ở chỗ tôi không thiếu mấy con lợn vô dụng!”
Mặt trời mới mọc trên mặt nước sông Amazon, Lục Bắc Kiêu duy trì tốc độ vững vàng, hơi thở đều đều, tiếp tục chạy tới phía trước, anh liếc nhìn mặt trời mọc, nhóc con, sắp tan học rồi nhỉ, lệch đúng 12 tiếng. Bên anh là sáng sớm, bên cô là hoàng hôn.
Trên khuôn mặt tuấn tú vốn dĩ không có cảm xúc gì, khóe miệng bỗng nhiên cong lên dịu dàng, bước chân cũng nhanh hơn!
…
Danh tiếng của Lý Vận đã thúi hoắc, suýt nữa bị đuổi khỏi trường, là cha mẹ cô ta đau khổ cầu xin hiệu trưởng, mới cho cô ta một hình phạt nhớ đời.
“Diệp Kiều! Sao cậu lại hại tôi?!”. Vốn đang trong giờ thể dục giữa tiết, Diệp Kiều xin nghỉ, đang cắm đầu làm bài trong phòng học. Lý Vận đã bị chuyển xuống hàng cuối cùng cũng không đi tập thể dục, mà chạy đến bên bàn cô, chất vấn cô.
Diệp Kiều vẫn cúi đầu làm bài, không muốn để ý đến cô ta.
“Cậu giả vờ cái gì! Với cái thành tích nát bươm của cậu mà còn muốn thi vào đại học sao?”. Lý Vận thấy Diệp Kiều không để ý đến cô ta thì châm chọc cô, cố ý kích thích cô.
Đã từng gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!
“Lý Vận! Diệp Kiều tôi muốn thi vào đại học đấy, tôi còn muốn vào lớp trọng điểm! Cậu làm ra chuyện không biết xấu hổ, mẹ nó còn trách tôi à! Tôi vẫn chưa tính sổ với cậu xong đâu! Chờ qua thời gian này, bà cô sẽ tính từng khoản từng khoản với cậu!”. Diệp Kiều đập bàn đứng lên, trừng Lý Vận, hung ác nói.
Đã trở mặt rồi thì không cần khách sáo với cô ta nữa.
“Bốp!”.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Diệp Kiều trơ mắt nhìn Lý Vận tự tát cho mình một bạt tai!
Gò má bên phải của cô ta nhất thời xuất hiện dấu năm ngón tay màu đỏ, nửa mặt sưng lên!
ĐM!
Mẹ nó thật tàn bạo!
Diệp Kiều đã hiểu mánh khóe của Lý Vận rồi!
Lúc này đã có bạn học tập thể dục xong, tốp năm tốp ba đi ngang qua cửa sổ, vào phòng học.
“Diệp Kiều! Sao cậu lại đánh mình?! Mình bị cậu hại còn chưa đủ thảm sao?”. Lý Vận bụm mặt, khóc lóc.