Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 151 - Chương 151:

Chương 151:

Bạn học vừa mới vào lớp thì thấy Diệp Kiều đối mặt với Lý Vận, khí thế của Diệp Kiều rất dồn ép, còn Lý Vận thì ôm gò má khóc lóc, ra vẻ bị Diệp Kiều ức hiếp.

Ngày hôm trước mới xem trò hay, bây giờ lại muốn diễn kịch xoay ngược tình thế sao?

Hai ba người bạn đi vào lặng lẽ trở về chỗ ngồi, ngoan ngoãn làm “quần chúng ăn dưa”, quần chúng ăn dưa càng ngày càng đông.

“Lý Vận bị Diệp Kiều đánh sao?”

“Đáng đánh, nếu là tôi…ít nhất cũng phải tát cô ta hai cái đá cô ta ba cái! Quá trơ trẽn!”

“Diệp Kiều! Mình thừa nhận, mình không nên âm thầm qua lại với Thẩm Hi Xuyên, nhưng mà, cậu cũng không thể nào đổ một số tội danh không có chứng cứ cho mình chứ?”. Lý Vận khóc lóc nói.

“Ví dụ? Cậu nói xem, tội nào không có chứng cứ?”. Diệp Kiều cao hơn Lý Vận, cô rũ mắt xuống, khinh thường nhìn Lý Vận.

“Ví dụ như…”. Lý Vận ấp úng, nói không nên lời, nước mắt còn không ngừng tuôn rơi.

“Ví dụ như, thư tình là do tôi viết? Hay là cậu không lừa dối tình cảm của Chu Diễn? Hoặc cậu không có một chân đạp vài thuyền?!”. Diệp Kiều bước lên, ép hỏi, khiến Lý Vận á khẩu không trả lời được.

“Vì sao cậu đánh mình? Mình đã bị trường xử phạt, cậu còn chưa hài lòng sao?”. Lý Vận mưu đồ hướng sự chú ý của mọi người tập trung lên cái tát này.

Bạn học xung quanh càng ngày càng đông, đều là một lớp.

“Được! Cậu nói tôi đánh cậu, có chứng cứ không?”. Diệp Kiều cất giọng nói.

“Vừa rồi trong phòng chỉ có mình với cậu, không phải cậu đánh, lẽ nào mình tự đánh mình sao?”. Lý Vận khóc than, dưới bàn tay cô ta, gò má bên phải cô ta đỏ bừng năm ngón tay, sưng lên rất khó xem.

Lý Vận chỉ muốn thông qua việc bôi đen cô để tẩy trắng cho chính mình.

“Đúng là cậu tự đánh mà!”. Diệp Kiều nói chắc như đinh đóng cột: “Lý Vận, để nói xấu tôi, cậu đúng là thủ đoạn gì cũng làm được, ngay cả mình cũng đánh, còn đánh ác như thế!”

Diệp Kiều vừa nói xong, quần chúng ăn dưa hít vào một hơi khí lạnh.

Lý Vận liều mạng lắc đầu: “Tôi không có! Các bạn, tôi biết bây giờ các bạn cũng rất ghét tôi, nhưng mà tôi thật sự bị oan, các bạn xem, Diệp Kiều cậu ấy đánh tôi, lại còn nói là tôi tự đánh!”

“Diệp Kiều, cậu là cháu nội của lão tham mưu trưởng trong đại viện lục quân, còn tôi, cha mẹ tôi chẳng qua là nhân viên bình thường, cậu có quyền có thế, nên cảm thấy tôi mặc cho cậu ức hiếp cũng được đúng không?”. Lý Vận vừa khóc vừa nói, nước mắt không ngừng rơi.

Con kỹ nữ trà xanh này mà không đi làm diễn viên thì tiếc quá!

“Bốp!”

Trong lúc quần chúng ăn dưa đang phòng đoán tính xác thực trong lời nói của Lý Vận thì thấy Diệp Kiều đưa tay tát cái bốp vào mặt Lý Vận.

Cả lớp ngỡ ngàng lần nữa.

Lúc này, gò má trái của Lý Vận đã hiện lên dấu năm ngón tay, cả khuôn mặt cô ta đều sưng lên! Hai lỗ tai ong ong, đầu váng mắt hoa.

“Đáng đánh!”. Lục Bắc Trì bước tới, thấy cảnh tượng như vậy thì chỉ cảm thấy chị dâu nhà cậu quá khí phách!

Mẹ kiếp, vì sao mình lại càng ngày càng bị thuyết phục bởi Diệp Kiều Kiều ấy nhỉ?!

“Diệp Kiều, cậu…”

“Lý Vận! Mẹ nó cậu dừng vở kịch của cậu lại đi!”. Diệp Kiều giơ tay nói: “Xin các bạn yên lặng, cho tôi chút thời gian giải thích!”

Lúc này, Diệp Kiều đứng lên ghế, thành cao nhất cả lớp: “Lý Vận nói tôi đánh cậu ta đúng không? Mọi người cũng vừa nhìn thấy đấy, tôi đánh cậu ta là dùng tay nào, là tay phải, đúng không? Đánh là đánh trên mặt trái cậu ta đúng không? Cái tát trước của cô ta ở nằm bên phải đúng không?”

“Đúng!”. Trăm miệng một lời.

“Tôi không thuận tay trái đúng không!?”. Diệp Kiều lại hỏi.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

“Cho nên! Cái tát trước đó của cậu ta, là tôi đánh sao?”

“Chính cậu đánh! Cậu dùng tay trái đánh tôi!”. Lúc này Lý Vận giành trước, lớn tiếng nói.

Bình Luận (0)
Comment