Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 152 - Chương 152:

Chương 152:

Lý Vận vẫn không đổi bản tính “vịt chết đến nơi còn mạnh miệng”.

Tuy rằng không biết có bao nhiêu người sẵn sàng tin tưởng cô ta, nhưng mà, đúng thật cũng có thể là Diệp Kiều dùng tay trái đánh cô ta!? Lần này để xem Diệp Kiều thanh minh cho mình thế nào!

Lý Vận thật sự muốn ngược đãi mình mà!

Cái tát vừa rồi đúng là hả giận!

Nhưng mà, con tức của cô lại bị những lời này của cô ta đẩy lên, thế thì đừng trách cô tiếp tục cho cô ta “ăn hành”.

“Tay trái của tôi? Cậu chắc chưa?”. Diệp Kiều cúi thấp đầu, nhìn hai mò má sưng đỏ của Lý Vận từ trên cao, có thể hình dung bằng đầu heo.

Lý Vận khóc càng đáng thương hơn: “Diệp Kiều! Cậu sợ bị nghi ngờ, cho nên mới cố ý dùng tay trái!”

Diệp Kiều nhếch môi nở nụ cười xấu xa, nhảy xuống ghế: “Lý Vận! Cậu đi theo tôi!”. Cô bắt lấy cánh tay Lý Vận, kéo cô ta đi.

“Tôi không muốn! Diệp Kiều, cậu còn muốn làm gì tôi?”. Lý Vận vừa khóc vừa nói, nhưng trong lòng rất đắc ý, bây giờ Diệp Kiều càng mạnh mẽ, càng lợi hại, càng có lợi cho cô ta! Cô ta chỉ cần giả vờ đáng thương, ăn mày sự đồng cảm là được!

“Cậu theo tôi lên bục giảng! Các bạn, xin nhường một chút, cũng xin các bạn nhìn cho rõ!”. Diệp Kiều lớn tiếng nói, mạnh mẽ kéo Lý Vận đi về phía bục giảng, như chị đại đang ức hiếp em bé đáng thương vậy.

Lý Vận cũng cố ý bước nhanh hơn, không giãy dụa.

Vì vậy, Diệp Kiều kéo cô ta lên bục giảng, bục giảng vốn có bậc thang, bọn họ đứng lên là mọi người có thể nhìn rõ ràng hơn.

“Lý Vận, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, cậu chắc chắn, tôi dùng tay trái đánh cậu?”. Diệp Kiều đứng mặt đối mặt với Lý Vận.

Khán giả đã quay về chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi xem tiếp theo Diệp Kiều làm thế nào.

“Đúng! Cậu đã dùng tay trái đánh tôi!”. Lý Vận khóc lóc nói, ra vẻ sắp không sống nổi.

Cái đồ ngu xuẩn này!

Diệp Kiều ghét bỏ nói trong lòng, mẹ nó cảm thấy ô uế tay mình làm sao, nhưng mà…

“Bốp!”.

Diệp Kiều vung tay trái lên, đánh lên gò má phải của Lý Vận, cô đánh rất mạnh, nhưng mà sức tay trái dù thế nào cũng không bằng tay phải được, tát xong cũng không cảm thấy đau lòng bàn tay, nhưng mà vẫn để lại dấu vết trên gò má Lý Vận.

Mẹ kiếp!

Diệp Kiều lại đánh Lý Vận một cái tát!

Các bạn học kinh ngạc đến ngây người!

Lý Vận cũng choáng váng, vẻ mặt mù mờ: “Diệp Kiều, cậu…cậu…tôi muốn báo cảnh sát!”

Diệp Kiều hừ lạnh, dùng một tay xoay Lý Vận qua đối mặt với mọi người, sau đó chỉ vào má phải của cô ta!

“Mọi người thấy rõ ràng chưa? Không cần tôi giải thích chứ, mời đại diện một môn học lên đây giải thích cho mọi người một chút!”. Mẹ nó, cô thật sự lười nói nhảm, giương giọng khí phách nói.

Đại diện môn toán thấy không đúng lắm, lập tức lên bục giảng.

Là một nam sinh còn không cao bằng Diệp Kiều.

“Để tôi giải thích một chút, mọi người nhìn đi, má phải Lý Vận có hai dấu bàn tay, nhưng hai dấu tay này rõ ràng cho thấy ngược nhau, hai dấu ngón tay cái, một dấu nằm trên một dấu nằm dưới! Nói cách khác, cái tát ban đầu của Lý Vận không phải do Diệp Kiều đánh! Nếu là Diệp Kiều đánh thì phải nhất trí cùng một hướng với bây giờ!”. Đại diện môn toán lớn tiếng giải thích với mọi người.

Sau đó, cả lớp xôn xao, dù sao cũng là học sinh khoa học xã hội, phản ứng tương đối chậm.

“Tôi biết rồi, cái dấu tay ban đầu của Lý Vận chỉ có cậu ta tự đánh thì mới thành ra như thế thôi! Không thể nào là người khác đánh được!”. Lúc này, một nữ sinh bừng tỉnh và nói.

Một số bạn còn ướm tay mình lên má phải, còn ướm lên bạn cùng bàn nữa.

Dấu tay khi tự đánh mình quả thật khác với bị người ta đánh.

Cho nên, Lý Vận đang vu oan cho Diệp Kiều!

“Lý Vận! Cậu còn gì muốn giải thích nữa không?”. Diệp Kiều đứng trên bục giảng, cầm khăn lau bảng nặng nề đập xuống bục giảng, sau đó khoanh hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn Lý Vận và nói.

Bình Luận (0)
Comment