Lý Vận mặc váy liền áo, vẫn ra vẻ ngọc nữ thanh thuần như trước, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt sưng đỏ, Diệp Kiều thật sự lười nhìn khuôn mặt này. Nhưng mà, nhớ lại kiếp trước, cô phẫn hận ở trong tù bảy năm, mỗi ngày đều muốn nguyền rủa cái người đã trúng hai cái tát của cô này, đúng là rất hả giận!
Lý Vận vẫn đang mơ màng, cô ta còn có thể giải thích cái gì đây? Khuôn mặt đã bị đánh sưng lên rồi!
“Diệp Kiều, cậu đánh tôi, tôi, tôi muốn báo cảnh sát!”
Diệp Kiều biết là cái tên ngu xuẩn này sẽ lôi chuyện này ra để nói mà!
“Lý Vận, cậu còn mặt mũi mà báo cảnh sát à? Là cậu vu oan cho Diệp Kiều trước, người ta đánh cậu hai cái tát cũng là để chứng minh sự trong sạch của mình thôi!”
“Đúng đấy! Lý Vận, sao cậu còn chưa biết hối cải?!”
“Đúng là Trư Bát Giới quật ngược*!”
(*) Trư Bát Giới sử dụng đinh ba làm vũ khí và thường dùng chiêu thức xoay người để đánh đòn hạ gục đối thủ.
Không cần Diệp Kiều đáp lại, quần chúng ăn dưa đã hóa thân thành hiệp sĩ chính nghĩ, giúp cô cãi lại Lý Vận!
“Được! Tôi sẽ báo cảnh sát! Dù sao tôi cũng muốn xem thư, tội vu cáo cho tôi lớn hơn, hay là tội đánh hai bạt tai lớn hơn! Các bạn, vừa rồi cậu ta vu cáo tôi, các bạn phải làm chứng giúp tôi!”. Diệp Kiều nói xong rồi đi về chỗ của mình lấy điện thoại cầm tay.
“Đừng báo cảnh sát!”. Lý Vận lớn tiếng nói.
Nếu báo cảnh sát, cô ta sẽ chết thảm hại hơn.
Là cô ta sai, Diệp Kiều đã không còn ngu xuẩn như trước kia nữa rồi!
“Không báo cảnh sát, thế mẹ nó cậu nói xin lỗi tôi đi! Bây giờ! Ngay lập tức! Kể cả chuyện lúc trước, nói luôn một lần! Nếu không…tôi sẽ báo cảnh sát!”. Diệp Kiều hung ác nói, cầm điện thoại cầm tay trong tay.
Lúc này, Diệt Tuyệt sư thái đã đi tới cửa, cũng không vào, học sinh trong lớp vẫn đang vây xem.
Cho dù Lý Vận có không cam lòng một trăm lần đi nữa thì cũng không dám không đồng ý, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt.
“Xin lỗi…”
“Nói gì đó? Không nghe thấy, cậu còn phải để tôi nói rõ ràng ra nội dung vì sao xin lỗi à? Nói mau!”. Cô biết, cho dù bây giờ Lý Vận tỏ vẻ đáng thương thì trong lòng cô ta vẫn không hối cải, cô ta cũng không có khả năng hối cải!
Hôm nay có thể vu cáo cho cô là đánh cô ta như thế, sau này còn có thể vu cáo cho cô tội giết người!
Kiếp trước chẳng phải như vậy sao?
Cả lớp ồn ào thúc giục Lý Vận, cô gái mưu mô thế này thật sự quá hiếm luôn!
“Diệp Kiều, xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi không nên vu oan cậu đánh tôi! Còn có, chuyện lúc trước, thư đều do tôi viết, không liên quan gì đến cậu…”. Lý Vận cúi thấp đầu, rất không cam lòng mà kiên trì nói, giọng càng ngày càng nhỏ, cô ta cũng biết không có đất dung thân.
“Lý Vận có thể xem là thừa nhận rồi!”
“Tại sao lớp chúng ta lại có một học sinh ghê tởm như vậy chứ! Sau này mọi người phải cẩn thận cậu ta đấy!”
Lúc này Diệt Tuyệt sư thái đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Lý Vận, em dọn dẹp đồ đạc một chút, về nhà! Em có thể tiếp tục học sau khi khai giảng và chia lớp, nói tóm lại là, đừng ở dưới tay tôi! Ra ngoài đường cũng đừng nói với ai, tôi đã dạy em!”
“Những em khác, về chỗ ngồi hết đi!”. Diệt Tuyệt sư thái ra lệnh một tiếng, mọi người đều về lại chỗ ngồi.
Chỉ có Lý Vận là cúi thấp đầu với khuôn mặt bị đánh sưng, chật vật đi về chỗ.
Lúc cô ta dọn bàn còn rơi ra một đồng giấy viết thư và bì thư màu hồng nhạt, còn có tấm ảnh tốt nghiệp của Lục Bắc Kiêu nữa.
Lục Bắc Trì lanh mắt lập tức giành lấy, chỉ thấy mặt sau tấm ảnh còn viết dòng chữ: “Lục Bắc Kiêu, em yêu anh! Anh là người em yêu nhất!”
“Ôi đm!”
Ông nhỏ nhà họ Lục không khỏi chửi tục một tiếng.
“Lục Bắc Trì! Cậu trả lại cho tôi!”. Lý Vận kích động nói, giọng rất lớn, tất cả các bạn đều tập trung sự chú ý lên người cô ta.
“Lý Vận, cậu trơ trẽn thật đấy, dám mơ mộng anh cả nhà tôi! Anh ấy là người mà cái loại mặt hàng như cậu có thể nghĩ đến sao?!”. Nghĩ đến những hành vi ghê tởm trước đó của Lý Vận, Lục Bắc Trì cảm thấy bẩn thay cho anh cả nhà cậu!