Lục Bắc Trì quả thật tức muốn chết, trong lòng đã dùng người xanh trong game Contra đánh đánh đánh đánh đánh đánh đánh Lý Vận chết luôn!
“Lục Bắc Trì! Cậu trả ảnh lại cho tôi! Tôi thích ai, mắc mớ gì đến cậu?!”. Lý Vận kích động nói, hai mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay Lục Bắc Trì.
“Cậu thích ai, đúng là không liên quan đến tôi! Nhưng mẹ nó người cậu thích bây giờ là anh của tôi! Liên quan đến tôi! Tấm hình này, ông nhỏ đây phải tịch thu!”. Lục Bắc Trì ghét bỏ trừng mắt nhìn Lý Vận và nói.
“Lục Bắc Trì, cậu nói Lý Vận thích anh cậu, Lục Bắc Kiêu?”. Diệp Kiều đứng lên, xoay người nhìn về phía góc trong cùng ở hàng cuối lớp.
Lúc nghe cái tên “Lục Bắc Kiều”, cả lớp lại xôn xao lần nữa.
Cho dù không phải ai cũng từng gặp Lục Bắc Kiêu, nhưng truyền thuyết về anh, trong trường này không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Đây chính là thần tượng trong lòng các nam sinh, nam thần trong các nữ sinh đấy!
Cũng khó trách Lục Bắc Trì phẫn nộ như thế! Bọn họ còn tức giận nữa là!
“Chứ còn gì nữa?! Sau tấm hình còn viết này!”. Lục Bắc Trì và Diệp Kiều kẻ xướng người họa.
“Lý Vận, cậu đúng là dối trá, là ai trước đây đã chửi bới Lục Bắc Kiêu mỗi ngày trước mặt tôi? Còn tốt bụng bảo tôi cách xa anh ấy ra một chút! Nhưng mà cũng chính cậu, thế mà lại thầm thích anh ấy!”. Diệp Kiều đứng ở chỗ của mình, xoay mặt lui sau, giương giọng châm chọc Lý Vận.
“Không chỉ thế, trước đây mỗi ngày cậu còn nói xấu Lục Bắc Trì với tôi, để tôi đối địch với cậu ấy!”. Diệp Kiều lại bồi thêm một câu, cũng xem như trá hình nói với Lục Bắc Trì rằng trước đây sở dĩ cô hỗn láo như vậy đều là do Lý Vận ban tặng!
Lúc này, cả lớp càng thổn thức, Lý Vận đúng thật là…khiến người ta không nói được lời nào!
Lục Bắc Trì cũng vừa hiểu ra, vì sao trước đây Diệp Kiều luôn đối đầu với cậu.
“Tôi, tôi…”. Lý Vận cứng họng.
“Tất cả yên lặng hết cho tôi! Lý Vận! Em lập tức ra ngoài! Lục Bắc Trì! Về chỗ của em đi!”. Diệt Tuyệt sư thái thật sự không nhìn nổi nữa, nghiêm mặt, đập bàn nghiêm nghị nói.
Lục Bắc Trì hung tợn trừng Lý Vận: “Người như cậu, anh tôi không thèm liếc mắt đâu!”
Lý Vận còn muốn tấm ảnh, nhưng cô ta biết sẽ không thể lấy lại được, chỉ có thể cắn răng nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Những bức thư tình cô ta nhận được rơi đầy đất, những học sinh cũng lười bàn tán.
Sau khi Lý Vận rời khỏi, phòng học khôi phục lại sự yên tĩnh, lòng Diệp Kiều cũng yên tĩnh trở lại, tâm vô tạp niệm, chuyên tâm học tập, chuẩn bị kiểm tra.
…
“Diệp Kiều Kiều!”
Sau khi tan học, đến đại diện, Lục Bắc Trì đuổi theo, gọi cô.
“Đồ đâu?”. Diệp Kiều thẳng thừng đưa tay ra, lạnh lùng hỏi.
Lục Bắc Trì lập tức lấy tấm ảnh kẹp trong sách ra đưa cho cô.
Cô liếc mắt một cái đã thấy được người mà cô luôn nhung nhớ trong năm sáu chục học sinh: “Anh Kiêu trước đây ngây ngô thật…”
Vừa ngây ngô vừa bướng bỉnh.
Anh mặc áo bóng rổ, tóc dài hơn bây giờ.
“Diệp Kiều Kiều, Lý Vận ấy, cậu cứ buông tha cô ta như thế à? Còn cái tên Thẩm Hi Xuyên kia nữa, mấy ngày nay cậu ta sợ đến mức không dám đến trường luôn, đồ hèn! Trước kia đầu óc cậu bị vào nước à?”. Lục Bắc Trì ghét bỏ nói.
Diệp Kiều trợn trắng mắt: “Đầu óc cậu mới bị vào nước! Chị dâu cậu trước kia là bị tiện nhân hãm hại! Gần đây tôi bận ôn tập, tạm thời không đánh trả bọn họ! Nhưng mà, với tính tình của Lý Vận, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu! Nước đến thành chặn! Nói sau đi! Tôi phải về nhà đọc sách, không rảnh nói dóc với cậu!”
“Eo! Diệp Kiều Kiều, gần đây cậu thật sự rất liều mạng nhé, với cái thành tích nát bươm của cậu…”
“Lục Bắc Trì! Tốt nhất cậu nên thu hồi mấy lời này lại đi, nếu không, khi nào có kết quả thi, bị vả vào mặt thì khó coi lắm!”. Diệp Kiều cũng không quay đầu lại mà mạnh mẽ ngắt lời cậu.
Nhóc con!
Đúng là khí phách!
Càng ngày càng giống phong phạm của một người chị dâu trong lòng cậu!