Tiêu Đề: Nhất định còn có âm mưu sâu xa hơn!
Quả nhiên, Vương Cường này thực sự bị dị ứng với penicillin!
Vậy thì tại sao trên hồ sơ bệnh án từ lần phẫu thuật trước đến bây giờ lại ghi: không có tiền sử dị ứng với penicillin?!
Da đầu cô có chút tê dại, ý thức được đây có thể là một cái bẫy, lập tức đưa cô bé đến chỗ không có ai, mở điện thoại ra và ghi âm.
“Cha em nói dối là vì tiền. Dì bác sĩ đó hỏi ông ấy rằng có muốn đổi hai triệu lấy mạng của ông ấy không, cha em đã đồng ý! Chị ơi, em không cần tiền, em cần cha! Cha em không thể chết!” Cô bé với mái tóc tết, tóc tai bù xù, mặc một chiếc áo chui đầu cổ tròn viền hoa ố vàng rất cũ, trông chưa đến mười tuổi, nước mắt giàn giụa.
Nghe những lời cô bé nói, Hạ Hòa cảm thấy cả người mình không ổn nữa!
Rõ ràng là bị dị ứng với penicillin, nhưng lại nói là không dị ứng, vì hai triệu tiền bồi thường sao?
Cho nên, hồ sơ bệnh án là làm giả sao? Nếu không, lúc trước khi làm phẫu thuật, Vương Cường này có thể đã chết vì dị ứng với penicillin rồi!
Thời đại này vẫn chưa phổ cập hồ sơ bệnh án điện tử, không có hồ sơ điện tử để kiểm tra, đều là hồ sơ bệnh án viết tay, nhưng cô không thấy bất kỳ dấu vết chỉnh sửa nào trong hồ sơ bệnh án, hồ sơ bệnh án là đều là do Nhiếp Hồng, bác sĩ điều trị chính của Vương Cường viết!
Nghĩ đến nay, toàn bộ da đầu cô đều tê dại.
Tại sao Nhiếp Hồng lại muốn Vương Cường này làm như vậy? Thuần túy là thấy gia đình anh ta khó khăn, để anh ta đánh đổi mạng sống lấy tiền?
Nhưng cô ta là một bác sĩ!
Sao có thể làm ra loại chuyện khiến người khác phẫn nộ như vậy?!
Nhất định còn có âm mưu sâu xa hơn!
Nếu như vừa rồi cô kê penicillin, bây giờ Vương Cường đã cấp cứu rồi, người chịu trách nhiệm chắc chắn là cô. Nhưng có hồ sơ bệnh án trước đây của Nhiếp Hồng làm bằng chứng, trách nhiệm chính cũng không phải là cô, mà là Nhiếp Hồng mà…
“Bác sĩ Hạ, sao em lại ở đây? Anh đang đợi em để họp đấy!” Tiêu Nhiên tìm tới, cao giọng nói.
Hạ Hòa dỗ dành cô bé, bảo cô bé trước hết đừng nói với cha cô bé chuyện này, cô hứa với cô bé sẽ cứu cha cô bé, đưa cô bé về phòng bệnh trước, sau đó vẫn kê penicillin, nhưng thuốc nằm trong tay cô, không đưa cho y tá.
“Anh trai, anh nói thật cho em biết, tại sao anh và Nhiếp Hồng kết hôn rồi lại ly hôn ở Mỹ?!” Không có ai trong phòng làm việc, Hạ Hòa hỏi Tiêu Nhiên.
Cô và Nhiếp Hồng, không thù không oán, tại sao chị ta muốn hãm hại cô?!
“Hạ Hạ, người phụ nữ đó đã làm gì em?” Vẻ mặt của Tiêu Nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
“Anh trả lời câu hỏi của em!” Hạ Hòa lạnh lùng nói.
Tiêu Nhiên đã ngoài ba mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt bất lực và phân nộ nói: “Nhiếp Hồng, cô ta chính là một kẻ thần kinh đa nghi! Anh không thể sống với cô ta!”
Hạ Hòa một tay ôm ngực, một tay đỡ trán, chuyện hôm nay quả thực là làm mới tam quan của cô.
Từ nhỏ cô đã có ước mơ làm bác sĩ, không chỉ là vì mẹ của cô là bác sĩ, mưa dầm thấm lâu, mà còn là cảm thấy bác sĩ là một nghề rất thiêng liêng!
Thiên thần áo trắng, tài giỏi nhân hậu.
Chữa bệnh cứu người, cao cả biết bao! Nhưng bây giờ, hành vi của Nhiếp Hồng khác gì đao phủ?!
Cô kể cho Tiêu Nhiên nghe chuyện xảy ra vừa rồi.
Sắc mặt của Tiêu Nhiên sa sầm, xoay người định ra ngoài, nhưng bị Hạ Hòa kéo lại, ánh mắt của cô nhìn vào một điểm nào đó, trầm giọng nói: “Nghề bác sĩ này là thiêng liêng, nhưng bác sĩ cũng là người, nếu là người, nhân phẩm sẽ chia cao thấp sang hèn. Người như Nhiếp Hồng, căn bản không có tư cách làm bác sĩ! Vì vậy, phải tóm cô ta ra!”
——
“Chủ nhiệm Nhiếp, bệnh nhân đó của Hạ Hòa, không biết làm sao, đột nhiên được đẩy vào phòng cấp cứu rồi!” Tiểu Ôn hào hứng chạy đến phòng làm việc của Nhiếp Hồng, kích động nói.
Rốt cuộc là chuyện gì?!” Nhiếp Hồng nghiêm túc hỏi.
“Hình như là bị dị ứng với penicillin!” Tiểu Ôn lại nói, bị Nhiếp Hồng trách mắng, “Mau đi cứu người, đừng có tụ tập vớ vẩn!”
Sau khi đuổi Tiểu Ôn đi, chị ta nhanh chóng lấy một quyển hồ sơ bệnh án từ trong ngắn kéo ra, đeo khẩu trang lên, lặng lẽ đi đến phòng làm việc của Hạ Hòa…