Tiêu Đề: Bắt quả tang tại trận!
Hạ Hòa đã đi cấp cứu bệnh nhân rồi, phòng làm việc của cô không có ai, Nhiếp Hồng cầm một quyển hồ sơ bệnh án trên bàn lên mở ra, quả thực là Vương Cường, chị ta lập tức đặt quyển trong tay mình xuống, tráo đổi hai quyển hồ sơ bệnh án.
Hồ sơ bệnh án trong tay chị ta mới là hồ sơ bệnh án thật của Vương Cường, bên trên viết rõ ràng là: có tiền sử dị ứng với penicillin.
Chị ta rất mong đợi lát nữa Hạ Hòa bị chịu trách nhiệm, cầm hồ sơ bệnh án thề thốt phản bác, kết quả là cảnh tượng ngoài dự kiến!
Nhiếp Hồng đắc ý đi về phía cửa phòng làm việc, đến cửa, nhanh chóng kéo cửa phòng làm việc ra…
“Bác sĩ Nhiếp, chị đến phòng làm việc của tôi làm gì?!” Hạ Hòa mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, mặt không biểu cảm, trầm giọng hỏi.
Phía sau cô là Tiêu Nhiên với thân hình cao lớn, bên cạnh Tiêu Nhiên còn có trưởng phòng y tế với vẻ mặt nghiêm túc!
Nhiếp Hồng sững sờ, cô, cô bây giờ không phải đang ở phòng cấp cứu sao?!
Tiêu Nhiên bước tới, đi đến bên cạnh Nhiếp Hồng và cướp lấy hồ sơ bệnh án trong tay chị ta, Nhiếp Hồng giữ chặt, “Chủ nhiệm Tiêu! Anh làm gì vậy?!”
“Nhiếp Hồng! Cô nói tôi làm gì sao?! Cô là một người phụ nữ khiến người khác phẫn nộ!” Tiêu Nhiên nghiến răng, căm phẫn nói, giật lấy hồ sơ bệnh án trên tay chị ta một cách cứng rắn.
Sau đó, anh ta đi vào trong phòng làm việc, cũng cầm hồ sơ bệnh án trên bàn qua.
Nhiếp Hồng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong đầu ong ong.
Trơ mắt nhìn Tiêu Nhiên cầm hai hồ sơ bệnh án đưa cho trưởng phòng y tế!
Ánh mắt của Nhiếp Hồng nhìn về phía đối diện, khuôn mặt của Hạ Hòa.
Cho nên, Vương Cường căn bản không phải đang cấp cứu, mà là Hạ Hòa này cố tình lừa chị ta, gài bẫy để chị ta rơi vào, rồi bắt quả tang tại trận?!
“Bác sĩ Nhiếp, không, chị không xứng với danh xưng “bác sĩ” này! Nhiếp Hồng! Để tính kế với tôi, chị lại làm giả hồ sơ bệnh án, để tôi nghĩ rằng Vương Cường không có tiền sử dị ứng penicillin, kê penicillin cho anh ta, sau đó, chị lại đổi hồ sơ bệnh án thật, bằng cách này, tôi sẽ trở thành một lang băm không xem kĩ hồ sơ bệnh án, kê sai đơn thuốc cho bệnh nhân, dẫn đến bệnh nhân tử vong, đúng không?!” Hạ Hòa nhìn Nhiếp Hồng, mỉa mai nói.
May mắn là khi cô đang kê đơn thuốc, trong đầu lóe lên một cảnh tượng như vậy một cách khó hiểu, nếu không, bây giờ Vương Cường thực sự đang cấp cứu rồi!
Sự nghiệp của Hạ Hòa cô cũng sẽ kết thúc ở đây, nói không chừng còn phải đối mặt với xử phạt hình sự!
Nhiếp Hồng nghe Hạ Hòa nói, im lặng và cũng nghi hoặc, rốt cuộc tại sao Hạ Hòa lại biết được?!
“Để hãm hại tôi, chị lại có thể thuyết phục một bệnh nhân, hy sinh mạng sống quý giá của mình với hai triệu! Nhiếp Hồng, chị là bác sĩ sao?! Chị thực sự là ác quỷ!” Hạ Hòa lại căm phẫn nói.
Nếu hôm nay cô kê penicillin, bệnh nhân chết rồi, còn có hồ sơ bệnh án thật làm bằng chứng, Hạ Hòa cô thực sự có nhảy xuống sông Hoàng Hòa cũng không rửa được tội!
Thủ đoạn này thật là độc ác!
Nhiếp Hồng không nói lời nào, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng.
Ngày càng có nhiều bác sĩ y tá vây lại xem, sau khi Tiểu Ôn và Tiểu Tống hiểu chuyện mà Nhiếp Hồng đã làm, hai người tỏ vẻ kinh ngạc, đến lúc này, họ mới nhận ra, cái gì gọi là xấu xa thực sự và không có giới hạn!
Chủ nhiệm Nhiếp này, bình thường lúc họ buôn chuyện, chị ta còn tỏ ra nghiêm khắc khiển trách.
Nhiếp Hồng nắm chặt hai tay, dù thế nào chị ta cũng không ngờ, chuyện này lại bị bại lộ, rốt cuộc Hạ Hòa làm sao phát hiện ra?!
Lẽ nào Vương Cường nhất thười nuốt lời?
Hai hồ sơ bệnh án gần như giống hệt nhau, trừ chỗ tiền sử dị ứng, chỉ khác nhau một chữ “có” và một chữ “không”, chỉ một khác biệt nhỏ bé như vậy lại có thể thay đổi vận mệnh của một người!
“Bác sĩ Nhiếp! Rốt cuộc tại sao cô lại làm ra chuyện khiến người khác phẫn nộ như vậy?!” Trưởng phòng y tế sau khi xem hồ sơ bệnh án, căm phẫn nói.