Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1476 - Chương 1476:

Chương 1476:

Tiêu Đề: Chị ta thật sự là một kẻ tâm thần!

Chuyện này, nếu Nhiếp Hồng thành công, bệnh nhân có thể sẽ chết, Hạ Hòa chắc chắn sẽ bị gánh tội, không nói đến việc bị thu hồi chứng chỉ hành nghề bác sĩ, còn có thể bị kết án về tội “sơ suất dẫn đến chết người”, ngoài ra, danh tiếng của bệnh viện bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Nhiếp Hồng không có lời biện minh nào, bị bảo vệ bệnh viện đưa về phòng y tế để tiếp nhận điều tra.

Bệnh nhân Vương Cường ban đầu còn không chịu thừa nhận rằng anh ta bị Nhiếp Hồng mua chuộc, cuối cùng vẫn là con gái của anh ta khóc lóc van xin anh ta đừng muốn chết, anh ta mới nói sự thật với bệnh viện.

Anh ta đến khám bệnh, Nhiếp Hồng đã hỏi riêng anh ta, gia đình nghèo như vậy, chân của anh ta sau này còn có khả năng sẽ không bình phục được, con trai đang học cấp ba, con gái nhỏ đang học tiểu học, gia đình nợ nần chồng chất, sau này phải làm thế nào?

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bị Nhiếp Hồng nói cho tinh thần sụp đổ, cảm thấy rất có lỗi với vợ, anh ta bằng lòng đánh đổi mạng sống của mình lấy cuộc sống an nhàn của họ, vì vậy đã đồng ý với Nhiếp Hồng.

Nhiếp Hồng tự cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, bởi vì trước mặt Hạ Hòa, Vương Cường sẽ nói mình không có tiền sử dị ứng với penicillin, về hồ sơ bệnh án, hai quyển gần như giống hệt nhau, chị ta đổi lại đúng lúc là OK, nhưng không ngờ…

Sau quyết định của phía bệnh viện và Ủy ban Y tế, thu hồi giấy phép hành nghề bác sĩ của Nhiếp Hồng, sau đó, chị ta sẽ không thể hành nghề y của trong nước nữa.

Chuyện này khiến Hạ Hòa rất kích động, cô khó có thể tưởng tượng được, nếu Nhiếp Hồng thực sự thành công, cô sẽ thoát thân như thế nào, cho dù thoát được, còn có một mạng người trong tay, tâm lý của cô vĩnh viễn sẽ không thể vượt qua được cú chém này.

Là mẹ ruột của cô, bác sĩ Chu cuối cùng vẫn yêu thương con gái, hiếm khi hẹn cô về nhà ăn cơm.

“Sao Tiểu Thất không đến?” Thấy con gái đi vào, quý bà ăn mặc phong cách rất phương tây hỏi.

Hạ Hòa bĩu môi trợn mắt nhìn bà ấy, “Bà lão, rốt cuộc là mẹ muốn mời con ăn cơm, hay là muốn mời con rể của mẹ?”

Sau này địa vị của cô trong nhà này lại tụt xuống một bậc rồi, vốn đã không bằng một con mèo, bây giờ, trong lòng mẹ cô, thậm chí còn không bằng địa vị của Thất cẩu tử.

Bà ấy nhìn cô với ánh mắt thương hại, là thương hại.

“Được rồi, được rồi, nể tình con đáng thương, hôm nay mẹ con đã nấu nhiều món cho con như vậy!” Bà ấy vội vàng nói.

Hạ Hòa nhìn ba món ăn và một món canh khó coi trên bàn, bĩu môi, “Vẫn là Tiểu Thất của con tốt! Bà lão, mẹ mau tìm một ông lão làm bạn đồng hành đi, tương lai con không chăm sóc mẹ, con chỉ muốn ân ân ái ái với Tiểu Thất, không bị làm phiền!”

Vừa nói, cô vừa đi rửa tay.

“Nha đầu đáng chết này! Mẹ mày vất vả nuôi nấng mày, đồ vô ơn…”

“Bà lão, con gái của mẹ không phải là ở kia sao!” Hạ Hòa chỉ vào chú mèo ragdoll ung dung, cao quý, tao nhã trên sô pha nói.

“Nha đầu thối, mẹ không nên thương hại mày!” Bà ấy tức giận nói.

“Ha?! Ai cần mẹ thương hại đâu?!” Cô gặm một miếng sườn xào chua ngọt, “Không ngon bằng Tiểu Thất của con làm, tỷ lệ chua ngọt của mẹ không đúng!”

Bà ấy tức giận, còn thực sự có chút ghen tị với tiểu tử đó, “Ăn hay không thì tùy!”

Khi hai mẹ con ăn được nửa bữa, bà ấy còn nói mấy lời khuyên bảo cô, bảo cô đừng nản lòng, tiếp tục chăm chỉ làm việc.

Trong lòng bác sĩ Chu thực sự rất cảm ơn Dạ Thất, trong hơn hai năm qua, rõ ràng cảm thấy con gái mình đã khác trước, đặc biệt là việc cha cô qua đời đã gây đả kích rất lớn đối với cô, trước đây cô chỉ biết học, không biết hỷ nộ ái ố.

Bây giờ, mọi thứ đều ổn rồi!

Hạ Hòa đi trong con hẻm nhỏ rất tối, vừa đi vừa gọi điện cho Dạ Thất, kể cho cậu nghe về việc Nhiếp Hồng định gài bẫy cô, cũng kể về cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, hỏi cậu có phải là nhờ thiên thạch không.

Cậu nói dối cô: “Đó là sự nhạy cảm nghề nghiệp của em.”

Bên kia, cậu vẫn đang tiếp đãi, đơn giản nói mấy câu rồi cúp máy.

Vừa cúp máy thì Tiêu Nhiên lại gọi điện tới.

“Hạ Hạ, giờ em đang ở đâu? Nhiếp Hồng mất tích rồi, anh vừa nhận được email từ bác sĩ ở Mỹ, cô ta mắc chứng rối loạn thần kinh thực vật… Hạ Hạ?”

Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, trong ống nghe truyền đến tiếng kêu của cô, rồi chuyển sang một âm thanh ồn ào.

“Hạ Hạ?!” Tiêu Nhiên hét lớn.

Bên này, Hạ Hòa bị bịt miệng, người đã mất đi ý thức, bị kéo lên một chiếc ô tô, người phụ nữ mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, nahnh chóng lên xe, nghênh ngang rời đi!

Điện thoại của Hạ Hòa rơi trên đất…

——

Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy trần nhà, ghế sô pha và bức tường phía sau ti vi quen thuộc, đây không phải là nhà của cô và Tiểu Thất sao?

“Ưm ưm…” Giọng nói của cô biến thành tiếng kêu rên, cô dùng sức ngẩng đầu lên mới phát hiện mình bị trói vào bàn trà ở phòng khách, nằm thẳng, miệng bị dán lại!

Cô đã bị bắt cóc!

Nhớ rằng lúc đó cô đang gọi điện, đột nhiên có một mùi thuốc nồng nặc, sau đó liền mất cảm giác.

Đó chắc là hít phải thuốc gây mê.

Ai đã bắt cóc cô?!

Đột nhiên, một lưỡi dao sắc bén xuất hiện trước mắt cô, cả người cô rùng mình, đó là dao phẫu thuật, bàn tay cầm dao phẫu thuật đeo găng tay vô trùng.

“Cô tỉnh rồi à…” Giọng nói của người phụ nữ truyền đến, Hạ Hòa nằm trên bàn trà, chỉ nhìn thấy Nhiếp Hồng mặc đồ vô trùng, đầu đội mũ phẫu thuật, trên mặt nở một nụ cười như biến thái.

“Nhiếp Hồng! Chị muốn làm gì?!” Cô cũng nhớ ra những gì Tiêu Nhiên đã nói, chị ta là một kẻ tâm thần!

“Cô nói xem?” Nhiếp Hồng cười nói, trên kệ đồ bên cạnh đặt một bộ dụng cụ phẫu thuật, thậm chí còn có cưa điện của khoa chỉnh hình bọn họ, bộ dụng cụ này là bố trí để cô làm thí nghiệm ở nhà lúc trước.

“Nhiếp Hồng, tôi chỉ không hiểu, tôi có thù oán gì với chị? Tại sao chị lại muốn hại tôi?!” Hạ Hòa định kéo dài thời gian, thắc mắc nói.

Nhiếp Hồng đang sắp xếp dụng cụ.

“Nếu không có cô, Tiêu Nhiên sẽ không ly hôn với tôi! Chính là vì cô, anh ấy không quên được cô nên mới ly hôn với tôi!” Nhiếp Hồng kích động nói, con dao phẫu thuật khua trên mặt cô, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại dung nhân của cô, “Cô nói xem, tôi nên lấy cái xương nào của cô trước thì tốt hơn?”

“Nhiếp Hồng! Tiêu Nhiên đã có bạn gái mới rồi, sao cô còn nghĩ rằng người anh ấy thích là tôi?! Nếu anh ấy thích tôi, tại sao chưa bao giờ theo đuổi tôi?! Đều là do cô suy nghĩ lung tung!” Hạ Hòa hét lớn.

“Cô nói bậy! Y tá đó chẳng qua chỉ là Tiêu Nhiên mượn danh nghĩa! Người anh ấy thích chính là cô!” Nhiếp Hồng điên cuồng hét lên, khuôn mặt dữ tợn, hoàn toàn không có ấn tượng trí thức, tao nhã khi lần đầu Hạ Hòa gặp chị ta.

Lúc đó cô còn hỏi Tiêu Nhiên, tại sao lại ly hôn với một bạch phú mỹ tốt như vậy?

“Được rồi, được rồi, anh ấy thích tôi, cô bình tĩnh trước đã! Thật ra, cô có thể đi giết anh ấy mà, tại sao lại giết tôi chứ?” Cô trấn an Nhiếp Hồng, cố ý kéo dài thời gian, Tiêu Nhiên chắc đã nhận ra cô bị bắt cóc rồi, chỉ là sẽ không ngờ, người phụ nữ biến thái này lại bắt cô đến nhà của cô và Dạ Thất?

Lúc này, tiếng cưa điện vang lên, Hạ Hòa mở to mắt, chỉ thấy Nhiếp Hồng đeo khẩu trang lên, trên tay cầm chiếc cưa điện chuyên dùng trong phòng phẫu thuật, thường được khoa chỉnh hình dùng để cắt bỏ phần xương đã hoại tử của bệnh nhân.

Đây là muốn trình diễn cưa điện kinh hồn phiên bản hiện thực sao?!

Nhiếp Hồng cầm lấy cưa điện, răng cưa sắc bén đến gần khớp gối của Hạ Hòa, Hạ Hòa lập tức căng thẳng đổ mồ hôi, “Bác sĩ Nhiếp! Chị quên gây mê cho tôi rồi! Bác sĩ gây mê đâu?!”

Cô không kêu cứu, cố tình hét lớn như vậy.

Tuy nhiên, Nhiếp Hồng như thể không nghe thấy.

Răng cưa đã sắp chạm vào đầu gối của Hạ Hòa, cô ra sức vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.

“Bộp” một tiếng, một thứ nặng trĩu rơi từ trong túi quần jeans xuống đất, đó là túi gấm màu xanh lam, Nhiếp Hồng mặt mày dữ tợn, đột nhiên nhìn về phía ban công, ánh mắt kinh hãi…

Bình Luận (0)
Comment